Bơi xong, hai người tắm rửa sạch sẽ rồi cùng nhau ăn bữa trưa.
Bởi vì toàn bộ hành trình trước đó đều không tiện mang theo điện thoại nên cả hai người đều bỏ điện thoại ở một bên; lúc này ngồi vào bàn ăn, hai người mới rảnh rỗi kiểm tra điện thoại.
Du Linh thấy không có tin tức gì từ phía Tôn Nhã hay công ty gửi đến, trong lòng cũng chưa nghĩ gì nhiều, tiện tay lại mở ứng dụng mạng xã hội lên.
Vừa nhìn đến phần hot search, ánh mắt Du Linh lập tức lạnh xuống.
An Mỹ Kỳ! Cô ta thế mà lại dám!
Nhìn những tiêu đề hot search nào là “Vệ sĩ của Du Linh không tôn trọng người khác”, “Thái độ của Du Linh đối với tiền bối qua thái độ của vệ sĩ”, “Vệ sĩ của Du Linh ăn bám”, “Vệ sĩ của Du Linh yêu cô hay yêu tiền của cô?”, bàn tay Du Linh siết chặt điện thoại đến mức nổi cả gân xanh.
“Tiểu Linh,” đột nhiên, bàn tay anh nhẹ nhàng ấm áp phủ lên bàn tay cô.
Anh dịu dàng xoa nắn, hướng dẫn cô thả lỏng, “Đừng tức giận.”
Du Linh cắn chặt môi, hai mắt ứa nước nhìn anh, “Sao em có thể không tức giận được! Cô ta vậy mà dám thuê bài nói anh như vậy!!”
Lục Hi Quân cười nhẹ, dịu dàng lau khóe mi cô, lại ôn nhu hôn xuống, “Không khóc nào. Chuyện này giao cho anh nhé. Không được phép từ chối, lúc này cô ta đã động chạm đến anh rồi, anh cũng có quyền tự mình trả thù.”
Du Linh hít sâu mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835783/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.