"Là vì cái gì?", nội tâm hắn biết rất rõ người ba của hắn sẽ trả lời thế nào. Vậy mà cứ không nhịn được cố gắng hỏi.
"Ngươi thật sự không biết sao?"
Lục lão bước vài bước. Bước đi không vững phải nhờ vào cái gậy mà chống. Thế mà lại có sức vung cây gậy lên đập vào đầu của Lục Thần.
Nhật Hạ lo cho hắn cô cuống quýt xem xét vết thương thế nào mà hắn lại kéo cô ra phía sau. Hắn nhìn cô rồi lắc đầu.
Nhật Hạ hiểu ý lùi chân về sau.
Hắn đưa tay chạm lên chỗ bị đánh. Cơn đau truyền đến dữ dội cũng không đau bằng lòng hắn lúc bấy giờ.
Hắn đưa tay xuống tầm mắt, quả nhiên 5 ngón tay đều dính máu.
"Tốt! Ba thật là một người ba tốt!"
Lão tức giận:
"Mày còn không biết xin lỗi anh trai sao?"
Lục Thần lấy tay tự chỉ vào chính mình, sự đau khổ uất nghẹn đã hiện rõ lên gương mặt:
"Tôi có lỗi?"
"Đúng! Chính mày! Mày còn bảo cả tình nhân của mình tiếp cận anh trai sao? Mày còn muốn phá hủỷ đám cưới của nó. Còn muốn phá hủỷ mặt mũi của Lục gia? Thế mày mới hài lòng sao?"
"Ba! Trước giờ ba có từng coi tôi là con trai của ba không hả?"
"Tao không coi mày là con trai sẽ không để cho mày ở trong cái nhà này. Mày đừng quên những năm qua mày ăn của ai, mặc của ai. Là ai cho mày? Là ai cho mày một mái nhà?"
Trái tim của Lục Thần như có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-yeu-em/3612720/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.