"Vốn dĩ con của chúng ta sẽ khỏe mạnh."
Lời trong miệng hắn cũng nghẹn lại. Trong giây phút này đau thương trong tim bỗng bộc phát ra. Khóe mắt hắn ửng đỏ. Bàn tay hắn siết chặt cô hơn, đem cô vùi vào lòng mình.
"Tôi xin lỗi. Đáng lý ra tôi không nên dùng người nhà của em bắt ép em nghe theo tôi. Đáng lý ra tôi không nên lôi em và con vào cuộc chiến này."
Hắn không cách nào kìm được nỗi day dứt và đau khổ dằn vặt. Chúng là một cái lưỡi dao nhọn từng ngày bào mòn tâm trí hắn.
"Tôi vốn dĩ chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình nhưng tôi đã dùng sai cách. Tôi làm thế nào để có thể bù đắp cho em hả Triệu Nhật Hạ?"
Nhật Hạ nghe xong cô cũng khóc. Bàn tay cô vòng qua ôm lấy eo hắn.
Tình yêu của cô dành cho hắn không những không mất đi mà được nuôi dưỡng từng ngày. Nhìn hắn đau khổ, cô cũng đau.
Hắn đưa tay tự tát lấy chính mình:
"Là tôi quá ích kỷ!"
"Là tôi trêu đùa tình cảm của em trước. Nhưng tôi xin em, đừng lấy hắn có được không?"
"Tôi xin em! Tôi sẽ say người chuyển em trai của em đến một bệnh viện ở nước ngoài. Em cũng qua đó. Cả đời này đừng quay lại đây có được không?"
Hắn nói đến đây làm Nhật Hạ vô cùng thất vọng.
"Vậy cho nên Lục tam gia, ngài muốn tôi đi?"
"Như vậy sẽ tốt cho em!"
"Tốt cho tôi?"
Nhật Hạ không biết nên khóc hay nên cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-yeu-em/3612716/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.