Mạc Trọng Đan duy trì biểu tình lạnh nhạt một lúc lâu, cuối cùng cũng không duy trì được nữa.
Anh xoay người nói với Nguyễn Thanh: "Hôm nay tôi nhuộm tóc là vì..." Chỉ là một câu vô cùng đơn giản, thế mà anh không nói ra được, ngược lại nói: "Không có gì."
Sau đó, anh liền vội vàng bỏ đi.
Nguyễn Thanh nhìn bóng dáng của anh, trong lòng khẽ rung động, tuy rằng CP này là giả, nhưng hai người cứ xài đồ đôi làm em thực sự hiểu lầm đó!
Mạc Trọng Đan đi đến bên cạnh Tân Văn Nhụy: "Cô ra đây với tôi một lát."
Tân Văn Nhụy buông kịch bản xuống, vẻ mặt dịu dàng: "Được."
Hai người đi tới một chỗ vắng vẻ, Mạc Trọng Đan hỏi cô ta: “Tại sao hôm nay... Cô lại nhuộm tóc?”
Tân Văn Nhụy vuốt vuốt mái tóc màu nâu của mình, sau đó vô tội hỏi: “Tại sao? Thanh niên bây giờ có ai không nhuộm tóc? Em mới 25 thôi đó, anh Trọng Đan!”
Mạc Trọng Đan: “...Tuy nói vậy nhưng tôi cảm thấy cô đang cố ý.”
Tân Văn Nhụy thản nhiên: “Đúng vậy á!”
Mạc Trọng Đan: “.....”
Tân Văn Nhụy giơ ngón tay lên tính: “Em thích anh 10 năm, lúc em 15 tuổi đã thích anh rồi. Anh muốn em chắp tay dâng anh cho người ta thì em phải tìm ai than thở đây?”
Mạc Trọng Đan nghẹn họng, tức tối la khẽ: “Vậy tôi thích cô ấy ba năm, tôi phải tìm ai than thở hả???”
Tân Văn Nhụy quay lưng về phía anh: “Ai mà biết? Dù sao anh đừng tìm em là được rồi.”
Mạc Trọng Đan nhẫn nhịn, cuối cùng hỏi cô ta: “Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-moi-la-moi-tinh-dau-cua-anh-de/1733309/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.