Trong lòng Mạc Trọng Đan liền mềm mại nói: "Bởi vì người đó ra mắt nhờ thực lực, anh ta có tài năng. Còn chúng tôi không có, chúng tôi không bằng anh ta."
Nguyễn Thanh gật gù: "Là vậy sao! Cậu lợi hại thật đó! Bất bình thay người khác, ngay cả tôi cũng không dám, nếu tôi có thể gặp cậu sớm hơn một chút thì hay rồi."
Mạc Trọng Đan hỏi: "Có người bắt nạt cô sao?"
"Bọn họ lười phải bắt nạt tôi, còn có người dễ bắt nạt hơn tôi nhiều." Nguyễn Thanh đi đi lại lại trên sân khấu, vừa đi vừa nói: "Nhưng cậu làm chuyện tày trời như vậy, tại sao lại trốn ở đây?"
Mạc Trọng Đan cười lạnh: "Có gì đâu? Vì lợi ích, tôi bất bình thay anh ta nhưng không nhất định anh ta sẽ cảm kích tôi."
Nguyễn Thanh bày ra vẻ mặt đáng tiếc: "Thật vậy ư? Nếu cậu gặp tôi sớm hơn thì hay rồi, nếu cậu bất bình thay tôi, chắc chắn tôi sẽ vô cùng cảm kích cậu."
Mạc Trọng Đan: "...."
Nguyễn Thanh tiếc nuối xong, lại hỏi anh: "Lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi, cậu có đi không?"
Mạc Trọng Đan đáp ừ: "Đi, nhưng đi hay không cũng không ảnh hưởng gì, đám người đó cũng không để ý đến tôi."
Nguyễn Thanh cười an ủi: "Mặc dù có nhiều người tham dự lễ khai mạc nhưng nghi thức của lễ bế mạc cũng không ít đâu! Hơn nữa nghi thức của lễ bế mạc rất lâu, đến lúc đó không có nhiều người chú ý. Cậu có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?"
Mạc Trọng Đan bật cười, nhưng vẫn lên tiếng: "Không."
Nguyễn Thanh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-moi-la-moi-tinh-dau-cua-anh-de/1733302/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.