Edit | Beta: Cẩm Anh.
Mạc Trọng Đan phảng phất như không hề phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh, chờ cô lên tiếng.
Sắc mặt Tân Văn Nhụy lập tức có chút khó coi, Nguyễn Thanh liếc nhìn Tân Văn Nhụy và Mạc Trọng Đan, thế nhưng có điểm khó xử.
Mạc Trọng Đan nhíu mày: "Làm sao vậy? Khó xử?"
Nguyễn Thanh chần chờ trong giây lát, rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ, cô tỏ vẻ chính trực mà nói: "Anh lớn tuổi hơn tôi."
Lại Bác Vũ đồng tình nhìn về phía Mạc Trọng Đan: "....." Huynh đệ, cố chịu đựng.
Mạc Trọng Đan lại rất vui vẻ, anh cười nói: "Năm nay tôi 25 tuổi, lớn hơn em 4 tuổi. Em nói đúng, phải kêu là Mạc ca."
Nguyễn Thanh: "....." Mình cảm giác sắc mặt ảnh hậu càng thêm khó coi.
Ánh mắt của Lại Bác Vũ lại thay đổi, khinh bỉ nhìn Mạc Trọng Đan: "...." Tiểu nhân đê tiện, người chiếm tiện nghi sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Sau đó, lúc này lại đổi thành Triệu Nhạc đồng tình nhìn về phía Tân Văn Nhụy: "...." Người ta còn mong người khác gọi mình là anh, đãi ngộ thật khác nhau.
Sắc mặt Tân Văn Nhụy thì không cần phải nói, từ khi vào giới, Mạc Trọng Đan không dưới một lần cảnh cáo cô ta không được gọi anh là anh. Nhưng cô ta cảm thấy mình khác những người khác, vì thế vẫn không muốn từ bỏ cách xưng hô này.
Rõ ràng đã nói với cô ta rằng ở trong giới, gọi anh dễ khiến cho người khác hiểu lầm, tạo ra phiền phức không đáng có. Nhưng anh lại ở chỗ này yêu cầu Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-moi-la-moi-tinh-dau-cua-anh-de/1733287/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.