Diệp Chỉ Khê vội vàng lùi ra sau vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa cô và Dung Khả.
Lúc này cô cũng mới thấy rõ, Dung Khả còn đang ôm một xấp tài liệu rất dày: "Rất xin lỗi cậu, mình không cố ý."
Cô mím chặt môi, sắc mặt cũng vì quá căng thẳng mà trở nên hơi đỏ.
Không biết đã qua bao lâu, ngay lúc cô cho rằng cậu sẽ không để ý đến cô, thì một giọng nói nhàn nhạt lại vang lên tiếng trả lời: "Là do tôi."
Dung Khả quay người rời đi, hình bóng mặc đồng phục đen trắng rất nhanh đã mất tăm nơi cuối hành lang.
Xảy ra khoảng thời gian gián đoạn này, bánh kem trong tay Diệp Chỉ Khê cũng không trả lại được nữa, nên cô chỉ đành cầm túi đứng ở đó luôn.
Không lâu sau, ba Diệp đã đi ra, còn có hiệu trưởng Diệu Hoa đi phía sau: "Bạn học Diệp Chỉ Khê, lát nữa chủ nhiệm lớp sẽ đưa em về lớp, được chứ?"
"Được ạ." Diệp Chỉ Khê ngoan ngoãn gật đầu.
Ba Diệp nghe được câu trả lời của cô, quả tim treo lơ lửng cũng bình tĩnh hơn chút. Mắt ông nhìn xuống, thấy được bánh kem trong tay con gái: "Đây là...?"
"Một bạn nam cho con ạ." Diệp Chỉ Khê nói rõ tất cả mọi chuyện, "Hình như cậu ấy có quen anh trai."
Ba Diệp cũng không nghĩ nhiều, đưa bàn tay to lên âu yếm xoa xoa đầu cô, ngữ khí vui mừng: "Xem ra ở trường học Khê Khê cũng có bạn rồi nha."
Diệp Chỉ Khê chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng cũng rướn lên.
Té ra là cậu bạn kia muốn kết bạn với cô à nha.
-
Khi chủ nhiệm lớp Trình Tĩnh đưa Diệp Chỉ Khê đi vào lớp, vừa lúc trước năm phút kết thúc giờ tự học sáng.
Chớp mắt khi cửa mở ra, âm thanh lật sách hỗn loạn trong phòng bỗng ngừng lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô chủ nhiệm và Diệp Chỉ Khê ở sau lưng.
Tin tức trong giới nhà giàu trước giờ vẫn luôn được trao đổi, mà đa số học sinh trong lớp đều là cậu ấm cô chiêu con nhà quyền quý, đương nhiên cũng đã nghe nói đến việc cô con gái nhỏ của Diệp gia được đón về từ trong núi.
Tuy vậy, nhưng khi được diện kiến "Vẻ mặt chân thực" của cô con gái nhỏ kia, ai ai cũng thất vọng ít nhiều.
Thật sự là quá tầm thường.
Diệp Thấm và Diệp Kỳ Thạc là một cặp song sinh, được vạn người trong giới chú ý từ khi còn nhỏ, sau khi lớn, đều là những nhân vật phong vân của Trung học phụ thuộc Diệu Hoa.
Chưa kể bây giờ, nữ thần Diệp Thấm đã ký hợp đồng với công ty giải trí lớn nhất nước H, còn chưa xuất đạo đã có ngàn vạn fan. Nam thần Diệp Kỳ Thạc cũng vào đội quyền anh quốc gia, tốt nghiệp cấp ba xong trực tiếp được cử đi học tại đại học Q, là quán quân nhóm tuyển thủ hạt giống ở Thế vận hội Olympic.
Giờ nhìn lại Diệp Chỉ Khê, nghe nói từ nhỏ thân thể đã không tốt, nhìn qua thì cũng chỉ thuộc dạng thanh tú đáng yêu, căn bản không thể so được với đại mỹ nhân Diệp Thấm mị lực bắn ra bốn phía.
Diệp Chỉ Khê không biết mọi người đang nghĩ gì.
Đây là lần đầu tiên cô bị nhiều người nhìn như vậy, có chút căng thẳng, tay nắm chặt quai cặp cũng dần trở nên trắng bệch.
Cô buộc mình không được tỏ ra e sợ, giống vài lần tập luyện trước gương trước đó, tự giới thiệu bản thân với các bạn: "Chào mọi người, mình là Diệp Chỉ Khê..."
Sau khi nói ra được câu đầu tiên, cảm giác căng thẳng hồi hộp cũng giảm đi nhiều.
Diệp Chỉ Khê hít sâu một hơi, cổ vũ mình giao lưu ánh mắt với bạn học dưới lớp. Cô vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp một đôi mắt đen quen thuộc, đại não nháy mắt đông cứng, những lời muốn nói đều kẹt trong cổ họng.
Cô không nghĩ đến, mình lại học cùng lớp với Dung Khả.
Tính theo tuổi, năm nay Dung Khả chẳng phải nên học lớp 11 rồi à? Sao cậu lại xuất hiện ở trong lớp khối 10 chứ?
Dung Khả cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, nhưng nghĩ một chút, đã hiểu nguyên do.
Lớp 10.1 là lớp tốt nhất cả khối, với mức độ quan tâm của Diệp gia danh cho Diệp Chỉ Khê, tất nhiên sẽ đưa cô vào lớp này.
Từ giây phút Diệp Chỉ Khê bước vào cửa, cậu đã bỏ bút trong tay xuống, dùng một loại ánh mắt tham lam ngắm nhìn cô gái xuất hiện trên bục giảng.
Có lẽ cũng chỉ ở cái loại thời điểm này, cậu mới có thể trà trộn vào đám đông, quang minh chính đại nhìn cô.
Cô gái hình như có chút khẩn trương.
Cô cúi đầu, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, khiến vết đỏ trên trán cô càng thêm rõ ràng - hẳn là lưu lại do vừa rồi đụng phải cậu ở văn phòng cửa.
May thay lúc ấy cậu phản ứng đủ nhanh để quay góc cạnh sắc của tệp tài liệu về phía mình.
Dung Khả nhìn ngón trỏ bị cạnh tài liệu cắt phải, có một vết thương dài mấy centimet ở giữa đốt ngón tay thứ hai và thứ ba.
Cậu không dám tưởng tượng nếu vết thương này xuất hiện trên trán Diệp Chỉ Khê thì sẽ ra sao.
Dung Khả đang nhìn, nhìn đến xuất thần, không ngờ được rằng Diệp Chỉ Khê lại đột nhiên ngẩng đầu.
Hai người trực tiếp mắt đối mắt, ngón tay cậu đột ngột co rụt, không may động phải miệng vết thương. Vội vàng cúi đầu, giấu đầu lòi đuôi cầm bút bi lên, ngòi bút rề rà mãi không chạm xuống giấy.
Anh vểnh tai lên tiếp tục nghe, nhưng Diệp Chỉ Khê chỉ ngắn gọn giới thiệu tên cô.
Trong lớp học vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
"Làm gì thế? Vỗ tay đi chứ!"
Nam sinh ngồi phía sau đạp một phát lên ghế của bạn cùng bàn, bạn cùng bàn mơ màng sắp ngủ giật bắn, lập tức tỉnh táo lại, vỗ tay bạch bạch vang dội.
Thấy thế, những người khác cũng sôi nổi vỗ tay, nhiệt liệt hơn nhiều so với trước đó.
Sắc mặt Diệp Chỉ Khê từ trắng chuyển hồng, bây giờ cô mới nhận ra, bạn nam đưa bánh kem cho cô cũng học ở lớp này. Cô cong môi, nở một nụ cười tươi tắn với đối phương lộ.
"Bạn Diệp Chỉ Khê, em muốn ngồi ở chỗ nào?" Chủ nhiệm lớp dân chủ trưng cầu ý kiến của cô.
Diệp Chỉ Khê nhìn quanh một vòng, cả lớp chỉ có hai chỗ còn trống.
Khi nhìn rõ một trong hai vị trí trống đó, cô quyết đoán chỉ chỗ còn lại: "Chỗ kia được không ạ?"
Trình Tĩnh nhìn lựa chọn của Diệp Chỉ Khê, có hơi nhức đầu.
Không ngờ được, bạn học mới đúng là chó ngáp phải ruồi, vậy mà chọn đúng chỗ của hai đứa hổ báo nhất. Vốn cô còn muốn chỉ cho Diệp Chỉ Khê một chỗ còn tốt hơn nhiều, rốt cuộc cũng có thể cùng bàn với hạng nhất toàn trường mà.
Nhưng Trình Tĩnh lại nghĩ đến tính cách lãnh đạm kia, thôi vậy, vẫn nên để Diệp Chỉ Khê ngồi chỗ khác thì hợp hơn.
"Tôn Toàn Kiệt." Trình Tĩnh nhăn mày, hạ lệnh với cái đứa đầu chỉ để mọc tóc trong lớp, "Em để ý chút, không được để những người khác bắt nạt bạn học mới, hiểu chưa?"
Bị điểm danh, Tôn Toàn Kiệt lập tức đá ghế ra đứng dậy, thẳng tắp người, còn hành lễ theo kiểu quân đội: "Yes, Madam!"
Cả lớp cười rần rần, hai má Diệp Chỉ Khê cũng lõm xuống hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Chỉ có Dung Khả trầm mặc cúi đầu, bút bi vạch ra trên trang giấy trắng một nét dài.
Ngồi cùng bàn với Diệp Chỉ Khê là một cô gái buộc tóc hai bên - Hàn Tư Tư. Cô vừa ngồi xuống, Hàn Tư Tư đã rất niềm nở tới tay bắt mặt mừng: "Chào cậu chào cậu, em gái nhỏ, mình là chị dâu của cậu."
Diệp Chỉ Khê: "???"
"Là fan vợ của Diệp Kỳ Thạc." Hàn Tư Tư nói xong cũng có chút ngượng ngùng, ha ha cười hai tiếng.
Hàn Tư Tư rất hay nói, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Diệp Chỉ Khê đã biết được một Diệp Kỳ Thạc hoàn toàn trái ngược từ miệng cô bạn.
Cô nhìn bộ dạng si mê của Hàn Tư Tư, không nhẫn tâm đâm thủng ảo tưởng của cô bạn, mà yên lặng móc ra bánh quy rau dưa mà anh trai mua cho chia cho bạn cùng bàn.
"Cái bánh quy này..."
Mặt Hàn Tư Tư nhăn thũn lại, trông thống khổ cực kỳ, "Chẳng phải là cái bánh quy của nhà X đứng top 1 trong danh sách những đồ ăn vặt đen tối nhất 5 năm liền rồi sao?"
Diệp Chỉ Khê mờ mịt chớp chớp mắt: "Đồ ăn vặt đen tối?"
Vì lý do thân thể, đồ ăn vặt cô có thể ăn được rất ít, bánh quy rau dưa là một trong số đó, cũng là món cô thích nhất.
"Đồ gì thế, cho tôi nếm thử với."
Tôn Toàn Kiệt từ bàn sau thò người tới, mặt cậu ta kề sát lại gần, có thể ngửi thấy rõ mùi vị ngọt ngào trên người Diệp Chỉ Khê. Hầu kết khẽ nhúc nhích, cả người nóng đến hoảng.
Diệp Chỉ Khê cũng cảm thấy được sức nóng từ người thiếu niên, cô mất tự nhiên né sang một bên, sau đó cầm bánh đưa cho Tôn Toàn Kiệt.
Tôn Toàn Kiệt thấy chuyển biến tốt liền thu tay, lười biếng trở về chỗ ngồi xé gói bánh quy.
Bánh quy vừa chạm vào đầu lưỡi, cậu ta đã không kiểm soát được mà ọe một tiếng, sau đó lại ọe tiếp.
Mẹ kiếp, đây là cái khỉ gì? Còn mẹ nó khó ăn hơn cả tỏi đen.
Cậu ta ném bánh quy trong tay xuống, liều mạng chạy như điên về hướng WC.
Qua hồi lâu, Tôn Toàn Kiệt mới hồng hốc mắt quay về: "Diệp Chỉ Khê, cậu thật sự cảm thấy thứ này ăn ngon à?"
Diệp Chỉ Khê nhìn phản ứng của mấy người, nghĩ đến lần đầu cô rủ Dung Khả đi ăn. Vẻ mặt Dung Khả thiên biến vạn hóa, cuối cùng gian nan phun ra một câu "Ăn rất ngon".
Cô vô thức nhìn tới chỗ Dung Khả, phát hiện ra đối phương vẫn ngồi thẳng lưng, múa bút thành văn viết viết gì đó.
Hóa ra là, mọi người đều không thích ăn bánh quy này sao?
Tiếc rằng lấy quan hệ bây giờ của cô với Dung Khả mà nói, cô không thể đi chứng thực là anh có thích ăn bánh quy rau dưa hay không.
Diệp Chỉ Khê cúi đầu, có chút áy náy chọt chọt ngón tay: "Tôi cảm thấy ăn rất ngon nha."
Ăn rất ngon? Còn con mẹ nó nha?
Nháy mắt Tôn Toàn Kiệt đã bổ não ra một đoạn kịch - Diệp Kỳ Thạc chắc chắn là cố ý bắt nạt Diệp Chỉ Khê. Anh ta bắt Diệp Chỉ Khê ăn bánh quy khó ăn như này, Diệp Chỉ Khê lại không dám phản kháng, thời gian qua dần, đầu lưỡi cũng đã quen với cái hương vị này rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng cậu ta ngũ vị tạp trần, filter ráp thêm cho Diệp Kỳ Thạc đột nhiên có hơi rạn nứt.
Trên đường tan học, Tôn Toàn Kiệt vẫn không thể nhịn nổi, nên đã mắng chửi Diệp Kỳ Thạc mấy câu với lũ anh em.
Một người đùa giỡn nói: "Đại ca, anh sẽ không thích con ma ốm kia thật đấy chứ?"
Tôn Toàn Kiệt đạp thằng bạn một phát, cười mắng: "Đừng nói bậy, ông đây chính là thấy cậu ta lớn lên giống chị Diệp Thấm."
Thằng bạn kéo dài giọng điệu "À" một tiếng: "Thế thân sao? Nhưng mà em nói này, Diệp Chỉ Khê đúng là kém xa chị gái mà, muốn ngực không ngực, muốn mông không mông. Đổi lại, hẳn là khá dễ tán tỉnh đấy, phải không?"
Nói mãi nói đến là vui, nó còn ôm vai Tôn Toàn Kiệt vuốt mông ngựa nói: "Đại ca chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thôi, không chừng đã dỗ được Diệp Chỉ Khê lên giường luôn rồi."
"Con bà mày đừng có đánh rắm!"
Tôn Toàn Kiệt mắng một câu, vẻ mặt cũng chẳng mấy tức giận, "Dù có nói thế nào, cậu ta cũng là em gái của nữ thần tao."
Dùng thế thân yêu đương chơi chơi thì được, còn loại lên giường này cũng quá thiếu đạo đức rồi.
Mấy người cợt nhả đã đi xa, trong góc, Dung Khả chậm rãi bước ra.
Cậu nhìn chằm chằm phương hướng mấy người kia rời đi, hai tay nắm chặt nổi đầy gân xanh, cảm xúc thô bạo trong mắt cuồn cuộn không ngừng, cuối cùng lại khôi phục thành bộ dáng người sống chớ lại gần khi trước.