Hà Hiểu Nghiên rất lo cho Vương Thành, sợ anh sẽ thua nên không khỏi bước đến quan tâm.
“Vương Thành, hay là chúng ta đừng đi nữa, về nhà nhé.”
“Không sao đâu, chắc chắn bọn họ sẽ nể mặt anh, em đứng xem là được rồi, lát nữa anh còn định dẫn em vào đó nữa mà.” Vương Thành mỉm cười vỗ lên tay Hà Hiểu Nghiên an ủi cô.
Mặc dù anh đã nói vậy nhưng Hà Hiểu Nghiên vẫn rất lo cho anh…
Vương Thành đi đến chỗ người quản lý tên Lưu Đạt kia, Tôn Diệu lại bắt đầu khinh thường khịa anh một chút.
“Tên nghèo kiết xác này còn tưởng nó là lão Thiên Vương đi đến đâu người ta cũng phải nể mặt nó à? Đúng là nực cười! Chờ lát nữa mày quỳ xuống gọi cha xem sau này mày còn dám khiêu khích tao nữa không.”
Đám Hà Long và Hà Hân Hân cũng nghĩ như vậy, Vương Thành đã không có tài sản mười triệu lại còn không có thẻ hội viên, chỉ định dùng mặt để vào, đúng là hoang đường mà…
“Cũng không nhìn lại xem với bộ dạng nghèo kiết xác kia của anh ta thì ai sẽ nể mặt anh ta đây, tên nghèo này cũng lớn lối nhờ.”
Mọi người đều xem thường Vương Thành nhưng lại rất hứng thú với việc anh quỳ xuống gọi cha tiếp sau đây.
Sau khi Vương Thành đi đến trước mặt Lưu Đạt thì thản nhiên nói: “Tôi tên là Vương Thành, có thể nể mặt cho tôi vào tham gia buổi đấu giá được không?”
Đám Tôn Diệu và Hà Long đều nghe thấy, bọn họ đều khịt mũi khinh thường nhưng câu nói tiếp theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-lai-giau-den-vay/424013/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.