Tôn Diệu rất tức giận. Hắn ta vốn định dùng chuyện tranh giả này làm cho Vương Thành mất hết mặt mũi sau đó ôm người đẹp về nhà, vậy mà ngờ đâu mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược.
Mình không chỉ mất hết mặt mũi mà còn khiến Hà Hiểu Nghiên càng thích Vương Thành hơn.
Đã vậy còn có không ít người cười nhạo hắn bỏ ra ba mươi tám triệu chỉ để mua về một bức tranh giả, đã thế còn hùng hổ muốn cho người ta công bố ra, lần này thì hay rồi, người mất thể diện lại là hắn ta.
Sao hắn ta có thể chịu được những lời ra tiếng vào thế này chứ? Vì vậy Tôn Diệu trút cơn tức này lên đầu Vương Thành.
“Vương Thành, tao nhất định phải giẫm mày dưới chân.” Tôn Diệu không thể chịu được khi người khác cứ nhìn hắn bằng ánh mắt mỉa mai, từ nhỏ đến lớn hắn ta đã bao giờ bị người ta mỉa mai cười nhạo thế này đâu.
“Anh Diệu bớt giận, chiều nay chúng ta đến buổi đấu giá giải sầu tí đi, không dẫn theo Vương Thành là được rồi.” Hà Long thực sự là một kẻ xu nịnh, rất giỏi nhìn mặt đoán ý người khác.
“Đúng vậy đó anh Diệu, tức giận vì một tên nghèo nàn từ nông thôn làm gì chứ?” Hà Hân Hân cũng đi tới, cô gái này vừa cao vừa gầy vừa gợi cảm, đã vậy còn trang điểm rất đậm. Mặc dù cô ta rất xinh đẹp nhưng là một hot girl mạng, chẳng biết đã phẫu thuật bao nhiêu lần rồi.
“Anh Diệu cần gì phải tức giận vì một tên quê mùa chứ? Chị Hiểu Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-lai-giau-den-vay/424011/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.