Sau khi Vương Thành trở về, anh lập tức gọi điện cho Trần Hào Thành để tìm một chuyên gia hàng đầu trong lãnh vực thẩm định đồ cổ của thành phố Thanh Thủy, anh muốn xác minh xem hai món đồ lấy từ chỗ Trương Thiên Long có phải là thật hay không, nếu là giả mà đem ra thật quá mất mặt.
Ngay sau đó người này đã đến biệt thự Tử Kim Quan của Vương Thành. Đó là một ông già tóc hoa râm mặc áo choàng xanh, ông tự nhận là nhà thẩm định đồ cổ hàng đầu ở thành phố Thanh Thủy, tên là Viên Sùng.
“Viên đại sư, ông có thể xem giúp tôi bức tranh này có phải hàng thật không?” Vương Thành tỏ vẻ cung kính hỏi, có chút chờ mong.
"Được, Vương thiếu gia ~" Trước mặt Vương Thành, Viên Sùng cũng không dám nghiêm nghị, càng không dám ra vẻ ta đây, thật là hiếm thấy.
Viên Sùng lập tức lấy ra hộp dụng cụ giám định bên người, trong đó có rất nhiều công cụ giám định khác nhau, dù sao Vương Thành cũng không biết nên chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Viên Sùng trải bức tranh "Giang Đình đàm cổ đồ" lên bàn, sau đó cẩn thận giám định.
Thời gian trôi qua, trong lòng Vương Thành cũng cảm thấy bồn chồn, không biết Trương Thiên Long có gạt mình hay không. Cũng may Viên Sùng đã sớm có kết quả.
“Vương thiếu gia, bức “Giang Đình đàm cổ đồ” này đúng là tranh thật, nhưng tôi rất muốn biết ở đâu mà Vương thiếu gia có bức tranh này?” Sau khi Viên Sùng cất kính lúp trong tay, nhịn không được tò mò hỏi.
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-lai-giau-den-vay/423992/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.