Mặc dù Hà Dương rất sốc nhưng thực sự còn chưa lấy được tiền nên ông vẫn không thể tin đó là sự thật, dù sao thì chàng trai nghèo này thực sự không giống xuất thân từ một gia đình giàu có, trông giống người nhà quê hơn.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, ông hy vọng tấm chi phiếu là thật, vì điều này sẽ giải quyết được nhu cầu trước mắt của ông.
“Tấm chi phiếu này hoàn toàn là thật, nhưng chữ ký trên đó sao lại là của Vương Thành.” Ngô Hạo cẩn thận kiểm tra tấm chi phiếu một lúc, quả nhiên đúng là thật, nhưng anh lại nghi ngờ về chữ ký.
“Chữ ký này làm sao?” Tim Hà Dương đột nhiên vỡ tung, tia hy vọng vừa mới nổi lên đừng bị đả kích lần nữa.
"Tôi chưa từng thấy chữ ký của Vương Thành trước đây, không biết mình có thể rút tiền từ ngân hàng hay không. Hà chủ tịch, ông nhận tấm chi phiếu này từ ai vậy?" Tạm thời Ngô Hạo cũng không dám xác định chi phiếu này có thể đổi được tiền hay không?
“Trước mắt đừng lo chuyện này, bây giờ theo tôi đi ngân hàng cho vay, chỉ có thể cầu may thôi.” Hà Dương chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào tấm chi phiếu này.
“Được rồi, tôi sẽ thu xếp ngay.” Ngô Hạo nhận được chỉ thị vội vàng đi xuống thu xếp.
Cả hai nhanh chóng lái xe đến ngân hàng cho vay và sử dụng tuyến đường VIP, dù gì thì công ty của Hà Dương cũng là khách hàng thường trú của họ.
Một người quản lý khách hàng phụ trách nghiệp vụ cho vay ra tiếp họ.
“Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-lai-giau-den-vay/423985/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.