Sau khi đồng ý lời mời của Hà Hiểu Nghiên, Vương Thành rời khỏi buổi họp lớp trước. Nhưng trước khi rời đi, anh đã thanh toán hết số tiền của buổi họp. Chuyện đã từng đồng ý với bọn họ Vương Thành đương nhiên không nuốt lời, huống hồ chút tiền này không là gì với Vương Thành.
Sau khi đưa Mã Đại Đông đến bệnh viện Hiệp Hoà, Vương Thành lái xe thẳng đến cái nơi trong trí nhớ của anh, công viên Tân Hà,đồng thời cũng là nơi thời đại học trước đây Vương Thành thường hẹn Hà Hiểu Nghiên gặp mặt.
Cũng chính là nơi Hà Hiểu Nghiên vừa hẹn, có thể nói là chỗ cũ, nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ biết.
Khoảng nửa giờ sau, Vương Thành đã lái xe đi đến công viên Tân Hà, lúc này trời đang sẩm tối, nên trong công viên có rất ít người.
Sau khi Vương Thành đỗ xe ở bên đường, thì rảnh rỗi đi dạo quanh sân.
“Vẫn là hình ảnh cũ trong ký ức” Vương Thành có chút bùi ngùi, bốn năm qua, khung cảnh nơi đây vẫn không có gì thay đổi. Thậm chí, ngay cả cây cối, hoa cỏ cũng không có gì khác, hình như trong bốn năm, chúng không hề lớn.
“Cái đình kia vẫn còn đó.” Vương Thành xa xa nhìn thấy đỉnh của cái đình mà anh thường hẹn Tiêu Hiểu Nghiên gặp mặt. Vương Thành nở nụ cười nhẹ sau đó bước ra, dựa người vào lan can gỗ của cái đình, chiêm ngưỡng khung cảnh xung quanh một cách vô cùng thích thú.
Nhưng chưa thưởng thức được bao lâu,tin nhắn trong điện thoại đột nhiên đến.
Vương Thành mở điện thoại ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-lai-giau-den-vay/423968/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.