Vương Thành ngăn cản vị Tần thiếu này, chủ yếu là không muốn để tên thiếu gia ăn chơi trác táng vào làm phiền Tiêu Mộc Nghiên nghỉ ngơi.
“Bây giờ Tiêu Mộc Nghiên đang nghỉ ngơi, người không liên quan thì đừng vào làm phiền cô ấy!”
Vương Thành lạnh lùng cảnh cáo, tạm thời anh không muốn đối đầu với Tần thiếu, nhưng nếu anh ta không chịu lùi bước, có là thiên tử gì cũng mặc kệ. Dám quấy rầy Tiêu Mộc Nghiên nghỉ ngơi, cứ đánh bất chấp.
“Mày là cái thá gì? Cút ngay cho tao.” Tần thiếu sao có thể bị tên nhóc Vương Thành này dọa sợ.
“Tôi nói lại lần nữa, Tiêu Mộc Nghiên đang nghỉ ở bên trong, người không liên quan thì đừng vào làm phiền cô ấy.” Vương Thành nghiêm túc cảnh cáo lại lần nữa.
“Fuck, ông đây cũng cảnh cáo mày một câu, tao đếm đến ba. Nếu mày còn dám cản đường tao, tao sẽ phế luôn cả mày.” Tần thiếu vừa kiêu ngạo vừa tự tin. Trước kia cũng từng có người ra vẻ trước mặt anh ta như thế, nhưng kết quả cuối cùng rất thảm hại.
“Một.” Tần thiếu lớn tiếng đếm một tiếng, trong mắt ánh lên tia thâm độc, đồng thời cũng có ý cảnh cáo.
Nhưng anh ta vừa mới đếm xong “một”, Vương Thành không nói hai lời, trực tiếp dùng quyền đấm vào gương mặt đẹp trai của anh ta. Hoàn toàn không có ra hiệu, Tần thiếu bị đánh cho choáng váng.
“Thằng… thằng oắt con mày dám đánh tao?” Tần thiếu không dám tin, đáy lòng dâng lên nỗi khiếp sợ. Ở thành phố Thanh Thủy này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-lai-giau-den-vay/2882520/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.