Dư Hi Dương phản ứng đầu tiên là Tần Lãm đầu óc co quắp sao? Véo cằm cái gì, ở đâu có hành động mập mờ như vậy! Cậu mới không nghĩ bị ép buộc nhìn người theo cách này, quay mặt đi không muốn nhìn Tần Lãm. Kết quả là cậu vặn cổ biên độ quá lớn, vừa vặn Tần Lãm đang định điều chỉnh động tác tay, đột ngột, ngón tay mảnh khảnh tình cờ chạm vào gáy cậu. Dư Hi Dương bất ngờ co rúm lại một chút, Tần Lãm thoáng cuối đầu nhìn cậu, tự nhiên đem mờ ám này của cậu thu vào trong mắt, nhạy cảm như một con mèo, mở to hai mắt, nhìn từ khoảng cách gần như vậy, hai mắt mắt thiếu niên hắc bạch phân minh, phi thường trong suốt sạch sẽ, bộ dáng cũng xinh đẹp, nó thuộc loại tinh tế và thanh tú. Song phương cũng chưa chú ý đến tình tự biến hoá vi diệu trong mắt Tần Lãm. Hắn ngẩn ra một lúc rồi vội buông bàn tay vô tình mạo phạm của mình. "Mẹ khiếp! Cậu còn không có phân rõ giới tính nữa chứ!" Dư Hi Dương tạc mao giãy ra, nhảy lùi về phía sau, tức giận đến thở không ra hơi. Sau gáy là tuyến thể! Có thể tuỳ tiện chạm vào sao? Chỉ Alpha quan hệ thân mật với cậu mới được chạm. Cho dù đều là Alpha, hiện tại cậu đã là Omega, cho dù tâm lý không cảm thấy gì, nhưng sinh lý đã theo bản năng mà phản ứng trước. Tần Lãm ngẩn người, sau đó lập tức xin lỗi, "Thực xin lỗi." Dư Hi Dương không biết hắn sửng sốt vì hành vi không thoả đáng của mình, nghĩ chắc là do phản ứng quá lớn so với mong đợi của mình mà hắn phải thừa nhận sai lầm. Tóm lại, Dư Hi Dương rất không thích. Cậu cáu kỉnh sờ gáy, động tác dường như muốn xóa sạch dấu vết không tồn tại của Tần Lãm, thẳng thắn bày tỏ sự chán ghét. Tần Lãm thấy động tác của cậu, hai mắt tối sầm không rõ, có loại xúc động muốn ở địa phương kia lưu lại dấu vết, kế tiếp liền giật mình không biết tại sao hắn lại có nghĩ như thế. Bóp cằm chính là xuất phát cảnh cáo, ai làm cho cậu ngửa cổ lên như muốn đánh nhau. Ngoài ý muốn chính là, chính mình thực sự lại thưởng thức biểu hiện lên án của Dư Hi Dương khi bị chế trụ. Đánh giá một loạt ngôn hành cử chỉ vừa rồi, hắn phát hiên chính mình có chút không khống chế được, từ trước đến nay vốn là người điềm tĩnh, sẽ không làm những việc thiếu tử tế, vậy tại sao mình lại vài lần dễ dàng làm sai như vậy? Chẳng lẽ bởi vì Dư Hi Dương phân hoá? Dư Hi Dương cần tin tức tố của mình, hắn vừa vặn hài lòng với tin tức tố của Dư Hi Dương, vì nó có vị tương tự như của Tô Viễn? Lần đầu tiên hắn hoang mang đối với tình cảm của mình. Hắn đã từng cho rằng mình thích Tô Viễn, đó chỉ là thích, sau khi leo núi, thấy Tô Viễn hình như đã người yêu nên nên hắn buông bỏ chữ thích chưa kịp nói ra khỏi miệng. Những ý nghĩ này xẹt qua trong đầu hắn, không có nghĩ lại, chỉ nghe Dư Hi Dương quay lại chủ đề vừa rồi, "Làm sao cậu biết tôi là nhược Omega, cậu điều tra tôi?" Nhìn Tần Lãm nhướng mày, trước khi hắn thay đổi sắc mặt, Dư Hi Dương tự nói: "Thế nhưng mẹ của tôi khi đó giống như tại trận bắt kẻt thông dâm, nóng vội như vậy, cậu có thể đoán được bao nhiêu." Dứt lời, Dụ Dương không được tự nhiên sờ soạng sau ót, cái ẩn dụ này đáng xấu hổ. Tần Lãm:... Bắt kẻ thông dâm? Theo cậu ta vậy. Hắn ho khan rồi hắng giọng, "Ngày đó cậu phát tác, tới nhanh đi nhanh, tôi sau này mới nhớ tới Omega đặc biệt này trước kia đã từng nhắc tới trong lớp sinh lý. Đa số đều đã trải qua phân hóa thứ cấp. Nhược Omega có thể còn có di chứng." Nói xong hắn nhìn Dư Hi Dương với ánh mắt có chút lo lắng. Ánh mắt này rất chân thành, làm cho trái tim của Dư Hi Dương cảm động, sau đó cậu nhớ tới mình vừa mới hỏi mẹ về di chứng, nàng kêu cậu tìm Tần Lãm hỏi. Dư Hi Dương nghi ngờ liếc hắn một cái, "Bác sĩ nói có chuyện này, sao vậy, cậu có biết di chứng của tôi là gì không?" Tần Lãm gật đầu trả lời câu hỏi, "Cậu về sau, nhớ rõ đứng hạn dùng thuốc ngăn mùi và lúc nào bên người cũng mang thuốc ức chế, không nên nửa đêm đi ra ngoài một mình, đừng đến những nơi mà an ninh công cộng không tốt. " Dư Hi Dương mạc danh kỳ diệu," Cậu đang khuyên con gái nhỏ của mình à?" Tần Lãm nghĩ tới đây, lại cảm thấy những lời ngụ ý như thế này không đủ rõ ràng, liền nói thẳng: "Chuyện này xảy ra sẽ rất mnh liệt, cậu không chỉ yếu ớt, bất tỉnh nhân sự, mà còn mất trí nhớ, chẳng may gặp người xấu, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không có cách nào khắc phục." "Mất trí nhớ?" Dương Hi Dương nghẹn họng nhìn trân trối, như thế nào chuyện tình biến hoá này lại xuất hiện trên người cậu? Nghe những gì Tần Lãm nói, Dư Hi Dương thà rằng không đáng tin, cũng nhận ra sự tình có chút nghiêm trọng. Bác sĩ hôm đó tuy không giúp cậu tìm ra di chứng nhưng họ cũng rất chuyên nghiệp, phương án điều trị được đưa ra từ sớm, đơn giản thô bạo, chính là tìm một Alpha có độ tương xứng cao hơn nữa nhân phẩm phải tốt, tiến hành chung thân đánh dấu, di chứng có thể trị tận gốc, bạch đầu giai lão, sẽ không còn gì nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó, bác nói chuyện nhẹ nhàng, cậu chỉ đơn giản là lắng nghe. Tại thời điểm này, phải đối mặt với người được chọn, Tần Lãm, Dư Hi Dương có chút hoảng hốt, vô thức nuốt nước miếng, "Thật hay giả? Tôi có chút sợ hãi." Tần Lãm nguyên bản sau khi nới xong quay đầu đi không nhìn tới cậu, tự hỏi liệu hắn nói như vậy có thích hợp không, có cần bổ sung điều gì đó không. Nghe thấy giọng nói của Dư Hi Dương thấp hơn bình thường, hắn ngoài ý muốn quay đầu lại, thấy Dư Hi Dương đang nhìn mình đầy háo hức, lúc này dáng vẻ mong manh, cùng với thanh âm khi nói "sợ hãi", khó có thể để cho Alpha, đặc biệt là Alpha cường thế như Tần Lãm tâm sinh thương hại. Tần Lãm hạ giọng, muốn cậu không cần suy nghĩ nhiều, thả lỏng người, "Hẳn là chưa đến nông nỗi nghiêm trọng như vậy, khi cần tôi phối hợp, tôi sẽ tạm thời tiết ra tin tức tố giúp cậu." Dư Hi Dương thấy hắn đột nhiên chuyển thành thái độ có thể nói là ôn nhu cảm thấy khó có thể tin, cẩn thận nghĩ nghĩ, lập tức hiểu lần ý tứ của người ta. Sắc mặt cậu đại biến, "Đừng có xem thường tôi! Tôi cũng không phải không là cậu thì không được, tôi đã gặp được người thích hợp trước đó rồi," Dư Hi Dương tán thưởng nói, "Người ta tốt hơn, nhưng thật đáng tiếc khi người ấy lại làm việc tốt mà không để lại tên tuổi và thông tin liên lạc, mẹ tôi đang tìm giúp tôi! " Một phen ý tốt đặt sai chỗ, nếu có người nhìn thấy, bất kể là A hay O, đều sẽ nói rằng Dư Hi Dương không biết điều. Tần đại thiếu gia đều đã nói như vậy, cậu còn trái lại chỉ trích người ta. Nhưng mỗi người đều có ý nghĩa riêng, Dư Hi Dương cũng có những lo lắng của riêng mình. Sau khi từ chối Tần Lãm, Dư Hi Dương không nói chuyện với hắn nữa, leo lên giường trên ngồi ghế chơi game. Tần Lãm về chỗ ngồi, tiếp tục đọc sách, thất thần ngẩng đầu nhìn Dư Hi Dương đang trầm mê chơi game, đột nhiên hỏi: "Cậu trường trung học là cơ sở số 5?" Dư Hi Dương không có ngẩng đầu lên, "Ừ." "Cậu có hay không đến trường trung học số 1 thành phố?" "Không," Dư Hi Dương bớt chút thời gian bận rộn liếc nhìn hắn một cái, "Tôi còn không biết trường trung học cơ sở số 1 thành phố ở đâu. Sao lại hỏi chuyện này? " Tần Lãm do dự," Cậu nói Tìm người? Tìm người nào," hắn nói bóng nói gió," Có đặc điểm gì, tôi bên này sẽ giúp cậu lưu ý một chút." Dư Hi Dương vừa kết thúc vòng loại, từ chối lời mời của đồng đội, trong lòng nghĩ đến người đó. Nhìn cách cậu đang suy nghĩ, Tần Lãm biết cậu nhất định đã quên hết mọi chuyện nên không hỏi lại. Vào buổi tối, Meng Yue trở về trường, đi đến căn tin ở tầng một. Trong số những người ra vào, cậu ta nhìn thấy một bạn học gầy gò, trên tay cầm rất nhiều đồ ăn đóng gói, đại khái là mười mấy hai mươi phần. Mang theo một chiếc túi lớn bên trái và bên phải, hai bên cân bằng, Mạch Dược nói rằng tiền bán thời gian không dễ kiếm. Nhìn thêm vài cái, cậu ta cảm thấy phía sau rất quen thuộc, ngập ngừng gọi tên người kia, "Dư Hi Dương?" Dư hi dương không cần quay đầu lại cũng biết là mạnh dược gọi cậu, cậu không khách khí hô "Mạnh Dược, đến giúp tôi. " Mạnh Dược hai bước chạy tới, giúp cậu một túi," Sao cậu cầm nhiều thế? Cậu có giao đồ ăn bán thời gian không? " "Tất cả đều là của Tần Lãm," Dư Hi Dương thở hổn hển, "Quá không biết xấu hổ!" Mắt Mạnh Dược vừa nghe xong liền sáng lên, "Đại ca của tôi có chuyện gì vui? Chẳng lẽ là do quỹ chung với tôi tăng vọt? Này, không đúng, tại sao lại là cậu mua cho cậu ấy? Đây không phải là việc của tôi à? Cậu muốn soán vị tôi sao?" Nhìn thấy tay kia của Mạnh Dược vẫn định nắm lấy chiếc túi còn lại trong tay anh, Dư Hi Dương một tay vỗ cậu ta mở ra," Nhìn xem tiền độ của cậu kìa, còn soán vị!" Hai người mang theo những vật này nọ đi vào thang máy cùng nhau. Dư Hi Dương giải thích, "Cậu ấy đã giúp tôi, tôi trả ơn cậu ấy." Mạnh Dược nhẹ nhõm sau khi nghe điều này, "Ồ, vậy là tốt." Đợi khi ra khỏi thang máy, cậu ta mới nhận thức có gì đó không đúng, "Cậu ta giúp cậu đến mức nào khiến cậu đổi tính luôn vậy?" Dư Hi Dương lười nhác nhất ký túc xá, ngẫu nhiên bùng nổ một lần mới đem ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Lúc mới đi học còn không hiểu được Tần Lãm không đến căn tin ăn cơm, hiện tại chính Dư Hi Dương đừng nói là đi căn tin, đôi khi cậu thà đói còn hơn bước ra khỏi giường để tìm đồ bỏ vào miệng. Cậu siêng năng nhất chỉ khi nấu ăn. ———— Nửa giờ trước Mạnh Dược gặp Dư Hi Dương. Dư Hi Dương nghĩ vừa mới trở lại trường học, dưới lầu cậu có một chỗ ở nhà bếp tự phục vụ, muốn đi nấu một ít món ăn. Cậu cũng chưa hỏi Tần Lãm có ăn hay không, người nọ tuyệt không khách khí, thấy anh cậu đi ra ngoài liền xoay ghế xoay nói với đầu bếp Dư với vẻ mặt rất tự nhiên, "Nấu ăn à? Tôi muốn ăn cá sóc (một món cá, trang trí nhìn như con sóc),lại đến nấm hầm thịt viên, canh gạch cua được chứ?" "Tôi xem cậu là muốn lên trời rồi! "Dư Hi Dương vừa nghe đã tức giận, nhưng Tần Lãm lại là mệnh thiếu gia, trong nhà còn có mấy bảo mẫu, lời nói và giọng điệu không hề kệch cỡm, hơn nữa hắn vẫn bị chiếu cố đến cẩn thận, chỉ cần ngồi lẳng lặng trước bàn học liền khí chất tuyệt hảo. Khi cơn tức giận sắp bùng phát, Dư Hi Dương ma xui quỷ khiến thưởng thức nhìn Tần Lãm, tư tưởng kỳ dị hoạt động, quá là gặp quỷ. Tần Lãm nhìn cậu nói một câu liền ngây người đứng ở nơi đó, nghĩ đến cậu sẽ không làm, "Không được? Đổi thành đơn giản hơn, tôi nghĩ xem..." Còn nghĩ gì nữa! "Không làm, tôi không phải bảo mẫu của cậu!" Dư Hi Dương lỗ mãng nói, xoay người rời đi. Tần Lãm khẽ "A" một tiếng, lộ ra vẻ thất vọng, "Tôi còn tưởng rằng sau lần trước, quan hệ của chúng ta sẽ tốt hơn." Cái gì đây là cái gì đây? Đôi mắt đen của Dư Hi Dương nheo lại, trong lòng trở nên cảnh giác, nghĩ rằng hắn lại định làm gì đó với mình, giành trước nói: "Tôi không nấu cơm, mọi thứ cậu gọi đều quá khó, đúng vậy, tôi sẽ không làm được.!" Tần Lãm: "Lần trước không phải cậu học Phật nhảy tường sao?" Dư Hi Dương thành thật nói:" Ta vừa xem video, không dám động." Cậu cho rằng Tần Lãm đang muốn báo ân, cậu nghĩ ra một biên pháp thỏa hiệp và đề nghị: "Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, cứ gọi món cậu muốn ăn." Tần Lãm cười, "Thật ngại, đừng phiền phức quá, cậu có thể giúp tôi mua một bữa ăn đi." Dư Hi Dương không phát hiện hắn lại nói chuyện tốt như vậy, một mặt vui vẻ đi xuống lầu, nhớ tới hỏi Tần Lãm muốn ăn gì, liền nhấc điện thoại lên định gửi tin nhắn, khi cậu nhận được một loạt thực đơn từ Tần Lãm. Đến tột cùng là cậu quá ngây thơ, hay là Tần Lãm rất không biết xấu hổ? Dư Hi Dương không biết bằng vào nghị lực nào mà chính mình đem cho hắn đầy đủ hết thảy những món hắn gửi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]