Tần Lãm ngồi trên ghế, muốn đợi cậu ngủ say rồi mới đi giải quyết việc riêng.
Dư Hi Dương trằn trọc không ngủ, lại càng khó chịu. Thuốc ức chế cậu đã uống, nhưng dường như không thấy tác dụng gì.
"Cậu có khỏe không?" Theo lý thuyết, thuốc ức chế là phổ biến nhất, không nên không có hiệu quả như vậy. Tần Lãm thấy cậu có vẻ không thuyên giảm, liền đi tới, cúi người sờ trán cậu, muốn xác nhận xem cậu có bị sốt không.
Một khuôn mặt đột nhiên đến gần, theo suy nghĩ của Dư Hi Dương, đây là một mỹ nhân, vừa mới nhận ra dáng vẻ của Tần Lãm, người này tiến lại gần không hề báo trước, kinh hãi trợn to hai mắt, thầm than thở không ra hơi.
Tần Lãm thấy cậu đột nhiên trợn to hai mắt, còn tưởng rằng cậu lo lắng tình huống của mình, thu tay về, nói thật với cậu: "Không nóng, cũng không sốt."
Có thể là coi cậu thành bệnh nhân, khi nói chuyện ngữ khí rất nhẹ nhàng.
Dư Hi Dương khó hiểu, giọng nói của hắn trở nên hay như vậy từ khi nào vậy? Chờ đã, tại sao cậu luôn khen ngợi hắn? Cậu không phải trúng độc thì chính là trúng tà.
Ngay khi cậu đang miên man suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nghĩ đến người mẹ thông minh không ai bì nổi của mình.
Nàng luôn nói với cậu một chút về Omega, đặc biệt là trong vài tháng qua.
Nhớ lại hiện tượng kỳ lạ trong quá khứ và đêm nay, trong lòng Dư Hi Dương thổ ra máu, không thể nào!
Cậu chậm rãi đứng dậy, Tần Lãm lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-omega/1057550/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.