"Ầm." 
Trời nắng như thiêu đốt, uống hết nửa chai nước suối trong nháy mắt, thanh niên ngồi ở chỗ bóng râm nghỉ ngơi giật mình, hàng mi đen tuyền khẽ rung động qua lại, giống như đang gặp phải ác mộng. 
Một camera màu đặt ở bên trái y, giống như một đôi mắt tràn ngập tò mò đang nhìn trộm, bên ngoài camera xuất hiện từng hàng từng hàng bình luận theo thời gian thực (1). 
[Anh ta bị sao vậy?] 
[Không làm việc trái lương tâm thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, ban ngày ban mặt mà cũng có thể bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, ha ha. ] 
[Nghĩ thoáng một chút, có lẽ là đang diễn đấy?] 
[Công nhận, ảnh đế Tịch của chúng ta có bao nhiêu kỹ năng diễn xuất chắc đều đem ra xài hết.] 
[Đáng tiếc Tiết Minh Lãng lúc này đang cùng với Tô Thanh Duyệt trang điểm rồi, không rảnh ngó đến anh ta.] 
[Chậc.] 
Ký ức hỗn loạn trong đầu bị cưỡng ép đè nén xuống, mí mắt nặng như đeo chì, Tịch Dã cố hết sức mở mắt ra, cả người đột nhiên nhẹ bẫng. 
Nhân viên khom người nhặt lấy chai nước cũng hoảng sợ: "Anh, anh Tịch, anh tỉnh rồi?" 
Thái dương co giật kịch liệt, Tịch Dã mơ hồ đáp: "Ừ." 
Trước đó y chỉ mới trang điểm một lớp mỏng, cho dù trên đầu lấm tấm mồ hôi, sắc mặt y vẫn không có gì thay đổi, làn da trắng như tuyết, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu ẩn ở bên dưới, như thể sẽ liền tan chảy dưới ánh nắng mặt trời. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-my-cuong-tham/2697981/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.