Khi Lục Chính Phi và Liễu Hoa Mai quay lại, Trần Thiên Khanh đã chui vào chăn mà ngủ rồi.
Sau khi Lục Y Cầm đi khỏi, hắn gọi y tá đổi chăn, vết nước đã hoàn toàn biến mất. Bất quá dù không nhìn thấy cũng không sao, Trần Thiên Khanh có cách để Lục Chính Phi biết được.
“Thiên Khanh, đừng ngủ nữa, bây giờ ngủ, đến tối lại không ngủ được.” Liễu Hoa Mai ôn nhu nói: “Mau ngồi dậy, mẹ mang canh cá đến cho con đây.”
Lúc này Trần Thiên Khanh mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, vươn tay dụi dụi mắt, ngồi trên giường.
Giờ mới sang tháng năm, trời chưa chuyển lạnh, Trần Thiên Khanh mặc cũng không nhiều lắm, vừa duỗi tay ra, liền lộ ra mu bàn đỏ rực, cùng với làn da trắng nõn xung quanh đối lập rõ ràng.
“Thiên Khanh, tay con bị sao vậy?” Liễu Hoa Mai lập tức chú ý tới tay hắn khác thường, bà hỏi: “Bị bỏng sao?”
Trần Thiên Khanh chỉ cười cười: “Không có chuyện gì đâu mẹ, không cẩn thận nên bị bỏng thôi ạ.”
Lục Chính Phi nghe vậy chỉ nhíu mày: “Em bị bỏng lúc nào vậy.” Trần Thiên Khanh cả ngày ở trên giường, không có bình nước nóng nào, sao lại bị bỏng.
Trần Thiên Khanh chỉ liếc gã một cái, thản nhiên nói: “Lúc uống nước không cẩn thận bị bỏng thôi.”
Lục Chính Phi nghe hắn trả lời cho có lệ, rõ ràng bày ra vẻ mặt không vui, nhưng có mẹ Trần ở đây, gã cũng không dám nói nhiều.
“Đứa nhỏ này, sao lại bất cẩn thế?” Liễu Hoa Mai trách hắn: “Nhìn tay con bị bỏng này, buổi tối mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-ke-dien/76692/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.