Tâm trạng Lục Chính Phi không những không tốt, mà là cực kỳ không tốt, đang muốn nói gì đó, nhưng hắn chú ý tới thân thể khác thường —- đúng vậy, thuốc tê tan dần, miệng vết thương trên đùi hắn bắt đầu đau đớn dữ dội. Lục Chính Phi hỏi: “Chân tôi bị sao vậy?”
Vị bác sĩ kia nghe vậy, vẻ mặt ngượng ngùng, do dự một lúc rồi mới nói: “Chân của cậu không cẩn thận bị gãy”.
“Không cẩn thận bị gãy ư?” Lục Chính Phi từ lúc bắt đầu nắm giữ quyền lực cho đến nay, thật sự hiếm có người nào dám nói vậy với hắn, liền lạnh lùng nói: “Ông nói cho tôi biết, chân tôi tại sao lại không cẩn thận gãy?”
Trên trán bác sĩ đã toát mồ hôi lạnh, người trước mắt này, vào bệnh viện không chỉ một hai lần, hơn nữa lần nào cũng cả người thương tích, khiến cho người khác thương xót, nhưng phần thương xót này thì có ích lợi gì, người tạo ra những vết thương này vốn không phải dạng người có thể động vào.
Mấy lần trước, vị Trần tiên sinh này thái độ thật lãnh đạm, hôm nay không biết bị làm sao lại hỏi ai làm hắn bị thương. Chẳng lẽ do tâm lý có vấn đề? Tưởng tượng đến đây, bác sĩ trưởng khoa lại càng thêm phiền não.
“Ông nói đi”. Lục Chính Phi ngồi trên cao đã lâu, khí thế có thể thu phát tự nhiên, lúc này cả người tỏa ra khí thế lạnh lùng trừng người khác, thật sự khiến hai người bác sĩ và y tá phụ trách cả người đổ mồ hôi lạnh.
Thật may ngay lúc đó, tên đầu sỏ gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-ke-dien/76689/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.