Đến gần 12 giờ, Lục Chính Phi kéo Trần Thiên Khanh ra ngoài đốt pháo.
Gã đặt đoạn pháo thật dài trên mặt đất, lấy ra bật lửa, Trần Thiên Khanh đứng ở xa xa nhìn Lục Chính Phi chạy vội về phía hắn.
Tiếng pháo đùng đùng vang lên, nghe vô cùng náo nhiệt.
Anh chị họ của Lục Chính Phi cũng ra đốt pháo hoa, “bùm” một tiếng, từng chùm pháo hoa đẹp đẽ nở rộ trên không trung khiến cho bầu trời tối đen cũng trở nên vô cùng rực rỡ.
Lục Chính Phi nắm lấy tay Trần Thiên Khanh, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út đang đeo nhẫn của hắn, sau đó xoay đầu sang nhẹ nhàng in một nụ hôn trên má Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh không động đậy, cũng không nói chuyện, chỉ ngửa đầu nhìn bầu trời. Cơn gió đêm mang theo chút se lạnh thổi qua khiến mái tóc hắn trở nên hỗn độn, lúc này thời gian đối với hắn, tựa như ngưng đọng.
Sau khi náo nhiệt xong, họ cùng nhau quay trở vào nhà.
Bởi vì ngày mai phải thức dậy sớm, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh vừa vào phòng liền lên giường ngủ.
Lục Chính Phi ôm Trần Thiên Khanh vào trong ngực dần chìm vào giấc ngủ. Trần Thiên Khanh tựa vào ngực gã, yên tĩnh không biết đang suy nghĩ gì. May mắn là hắn không còn bị mất ngủ, vừa nhắm mắt lại đã tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày đầu tiên của năm mới, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh liền rời đi.
Khi Lục Chính Phi đi, Lục Y Cầm yếu ớt hỏi: “Anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-ke-dien/2994070/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.