Đốt pháo suốt một giờ, thẳng đến khi ngã tư đường yên tĩnh mới trở vào nhà.
Trong phòng ngủ Trần Thiên Khanh mở một ngọn đèn hôn ám. Hắn nằm trên giường, xuyên qua cửa sổ kéo rèm nhìn ra bên ngoài.
Trong ngã tư đường tối đen, chỉ có ánh sáng đèn đường mỏng manh.
Chung quanh hết thảy đều an tĩnh lại, những người trong nhà cũng đã say giấc.
Trần Thiên Khanh không buồn ngủ, trên người hắn là chăn bông ấm áp thế nhưng lại không cảm thấy thoải mái.
Có chút ký ức, khi bạn cho là bạn đã quên, lại phát hiện không phải là bạn không nhớ rõ.
Khi Trần Thiên Khanh nhìn Lục Chính Phi đến từ trong mưa tuyết, lại nhớ tới chuyện trước khi hắn sống lại. Khi đó hắn bị nhốt trong nhà suốt ba năm, tuy rằng không hẳn là cầm tù, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ thoát khỏi tầm mắt của cha mẹ hắn. Hắn đấu tranh, kết quả cũng bị cha hung hăng đánh một trận, vì thế hắn học được ẩn nhẫn, cũng học được thỏa hiệp.
Thiên kiêu chi tử, trong cốt tuỷ chung quy có chút ngạo khí. Mặc dù trên mặt không biểu hiện ra, nhưng trong sinh hoạt hằng ngày thủy chung sẽ lộ ra một phần. Hắn vốn cho rằng thời gian ba năm, đủ để phai mờ tình yêu mà hắn dành cho “Trần Thiên Khanh”. Người trẻ tuổi đều thích mới mẻ, những cảm xúc mãnh liệt có lẽ chỉ là bởi vì cầu mà không được —— cơ hồ mọi người, đều định nghĩa tình yêu mà hắn dành cho “Trần Thiên Khanh” là như vậy.
Đáng tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-ke-dien/2994020/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.