Mà dường như đã đi rồi, bọn họ quay lại thấy anh vẫn còn quay lại nhìn nên chỉ nói
-"Nếu anh muốn thì có thể ra ngoài... nhưng quy tắc ở đây, mong anh hãy thực hiện cho đúng đi"
Long Vũ nghe những lời đó, tuy không muốn nhưng dù sao cũng đành phải nghe theo, trong suy nghĩ cũng hơi thoáng một cái
-'Chắc tí nữa hỏi cô ta xem sao?'
Một lúc sau, bọn họ đưa anh tới một phòng ngủ trên ghi số phòng là 204, cửa không làm bằng gỗ mà làm bằng vàng nguyên chất, vậy mới nói nói đây chỉ dành cho những người nào thuộc đẳng cấp chứ không thuộc những người không cùng đẳng cấp.
-"Đến nơi rồi đấy"
Long Vũ nhìn lên cánh cửa, tuy ở đây đều được làm bằng những thứ quý hiếm, nhưng anh cũng chẳng quan tâm mà nghĩ đến việc tầm nào sẽ ra khỏi đây và trả thù bọn chúng như thế nào?
Bọn họ nhìn sắc mặt của anh, thấy anh cũng chẳng nói gì mà chỉ quay lại rồi rời đi để lại anh ở đó, nhìn hành động mà họ rời đi làm cho anh chẳng hiểu sao lại tức đến vậy? Nhưng dù sao anh cũng mở cửa và vào trong phòng. Khi vào trong lúc đầu vẫn còn đen mù mịt, nhiều lúc còn tưởng như chẳng có điện. Nhưng khi Long Vũ bật điện lên, phòng ngủ của anh làm cho người khác loá mắt lên, nhưng anh lại không như vậy. Đối với anh, những đồ vật đó giờ chỉ là món đồ hữu hình như là vô hình.
Anh bước vào trong phòng, trước mặt là tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801202/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.