Long Vũ quay người lại mà nói:
-"À, không sao. Tại tôi chỉ nghĩ gì đó nên mới vậy!"
Chủ quán nghe anh nói vậy, trong lòng cũng đã đỡ hơn một chút.
-"Ra vậy! Vậy mà tôi còn tưởng cậu không muốn nói nữa!"
Long Vũ không quan tâm tới lời nói của chủ quán. Chủ quán nhìn thấy sắc mặt đỏ cũng đành phải bó tay.
-'Haizz...cậu ta lại còn kiểu như vậy nữa? Chắc đành phải giao hàng cho cậu ta làm mới được!'
Chủ quán nghĩ vậy, liền quay lại đằng sau mà cầm lấy túi bánh ngọt. Quay ra đi đến chỗ anh mà nói:
-"Đây là túi bánh ngọt, cậu mang đến chỗ của một công ty Albrazt. Có một thư ký đặt hàng ở đó."
Long Vũ nghe vậy, mặc dù bên ngoài anh tỏ ra chẳng quan tâm vậy thôi. Nhưng thật chất lại không ngờ rằng mình lại phải đưa túi bánh ngọt đó lên tận công ty Albrazt. Không khí bên trong im lặng hơn nhiều, tiếng gió cũng đã bớt đi nhiều.
Chủ quán vẫn ở đó nhìn anh, nhưng thấy Long Vũ chẳng đi. Chủ quán quay lại mà nhìn đồng hồ. Được lúc...rồi được lúc...Điều này làm cho chủ quán càng tức giận hờn nhiều, đến lúc không chịu nổi được nữa. Cũng là sức mà con người không thể chịu đựng được nữa. Dường như chủ quán không thể chờ đợi được cậu nữa nên /Rầm/ một phát. Long cùng đã tỉnh lại, thấy chủ quán làm vậy mà giật cả không biết nên làm gì.
-"Làm...Làm gì vậy?"
Chủ quán ngẩng đầu lên mà nhìn anh với ánh mắt chứa đầy sự tức giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801169/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.