Còn ở chỗ anh, một lúc sau cũng đã ra khỏi cửa tiệm bánh ngọt. Nhưng anh còn được chủ tiệm tặng cho một cái véo tai nên khiến cho tai anh phải đỏ ửng lên. Anh ra khỏi cửa tiệm nhưng vẫn lấy hai tay cầm tai.
-"Hức hức, người đâu mà làm vậy?"
-'Sau vụ này chẳng chơi ngu nữa!'
Nghĩ vậy, Long Vũ đành rời đi nhưng anh không biết có hai người nào đó đã theo dõi anh. Đó là người mà Sở Hạo đã giao cho nhiệm vụ là theo dõi anh.
Long Vũ cứ đi đâu, hai người bọn họ cũng đi theo đó. Quả nhiên anh thấy có ai đang theo dõi mình, theo bản năng của anh liền quay lại đằng sau nhìn nhưng chẳng thấy bóng dáng của ai cả. Chỉ có những tiếng gió thổi vù vù khiến là cây cứ bay theo gió. Nhìn lá cây cứ bay theo gió anh nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra?
-'Ủa? Sao tự dưng lá cây bay theo gió vậy? Không lẽ là mắt mình nhìn nhầm sao?'
Long Vũ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh đành phải đi về phòng trọ. Bọn chúng thấy anh đã đi, một người khẽ thở phào
-"May là chưa phát hiện, không thì..."
Người kia chưa kịp nói xong bị người ở đó đập /Choang/ một phát vào đầu khiến cho người kia phải lấy cả hai tay ôm lấy đầu mà kêu lên
-"Đau...Đau... ngươi làm gì vậy hả?"
Tuy người kia tức giận nhưng người kia chẳng để ý tới mà liền coi như chẳng có chuyện gì xảy ra mà chỉ nói
-"Tại ai biểu ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801157/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.