Chính vì sự tò mò cùng với ý nghĩ không hiểu ông làm gì nên anh cũng chỉ lấy tay phải mà vút vút trước mặt ông cùng với sắc mặt lạnh lùng mà như chứa đầy sự tức giận. Lúc sau, ông mới hoàn hồn lại nhìn thấy anh đưa tay ra vút vút trước mặt mình, ông không hiểu anh đang làm chuyện gì mà liền hỏi:
-"Con làm cái trò gì vậy, Long Vũ?"
Long Vũ nghe thấy tiếng của ông liền ngồi xuống ghế ở phòng ăn, tay để lên trên bàn mà nói:
-"Ờm...tại con không thấy ba nói gì ấy? Nên con mới làm vậy!"
-"Hửm?"
Sở Hạo cũng hơi ngạc nhiên một chút, ông nghĩ chắc anh không để tâm đến ông vậy mà anh lại để tâm mà cũng chưa hiểu chuyện gì cả nhưng ông cũng chẳng nói gì.
Được một lúc, Long Vũ thấy bầu không khí càng trở nên im lặng hơn. Bất giác anh cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vì có một chuyện anh muốn nói với ông. Mặc dù bên ngoài thì bình thường nhưng trong lòng anh lại không dám nói ra, có lẽ cảm xúc cùng với sự yếu đuối đều cất vào trong lòng. Anh cũng không dám nói ra. Nhưng dù vậy anh cũng chỉ đành mạnh mẽ, anh dựa vào chính mình mà nói ra những lời ở trong lòng mà mình muốn nói
-"Con có một chuyện muốn nói với cha!"
Sở Hạo đang bình tĩnh nhưng thấy anh có chuyện muốn nói. Làm một người cha như ông tại sao lại không nghe anh nói chứ? Ông cũng chỉ khẽ gật đầu
-"Nói đi, con muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801140/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.