Được một lúc không gian ở trong cũng rộn rã hơn. Long Vũ nhìn vậy cũng chẳng làm gì được mà đành chọn cách im lặng. Bỗng nhiên có một tiếng nói của ai đó vang lên.
-"Tsk...đúng là phiền phức mà. Im lặng hết đi."
Anh nghe thấy tiếng nói đó liền khẽ ngẩng đầu lên nhìn là một người con gái với mái tóc đen đen lưng. Dáng vẻ nghiêm tức mà lạnh lùng, cô vừa lặng lẽ đi xuống dưới cầu thang. /Cộp Cộp/ tiếng bước chân cứ càng mạnh hơn. Cô mặc bộ váy hơn đầu gối màu đỏ nhưng cũng hòa lẫn màu trắng. Làn da trắng như tuyết cùng với sắc mặt im lặng hơn.
Lúc sau Như Tịnh cũng đủ xuống với sắc mặt không được vui cho lắm mà thay vào đó là tức giận nên cô khẽ nhíu mày lại.
-"Lúc nào cũng ầm nhà lên như vậy. Ba mẹ không thể để im được sao?"
Như Tịnh tức giận như vậy chỉ khẽ quay sang nhìn anh. Anh thấy cô thì hai mắt trợn tròn lên mà ngạc nhiên
-"Cô...Cô là cô gái đó?"
Như Tịnh ngạc nhiên cộng thêm đó là chuyện mà cô không ngờ anh lại là người đến đây. Trong lòng của Như Tịnh lúc này chỉ muốn được giải thích ra tất cả mọi chuyện tại sao người con trai mà cô đã cứu bây giờ lại ở đây? Hơn nữa lại còn mặc bộ đồ vest quý tộc như vậy. Bây giờ tắt cả câu hỏi đó đều ở trong đầu cô dường như cô muốn được ai đó giải thích hết tất cả mọi chuyện.
Như Tịnh không ngờ về chuyện đó nhưng cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801120/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.