Sau chuyện đó Như Tịnh vẫn cứ cho rằng chính vì mình nên mới khiến ông như vậy.
-'Tất cả là tại mình nên mới khiến Sở Hạo trở nên như vậy.'
Như Tịnh vừa đi mà vừa nghĩ vậy cô đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu mình mà vẫn cứ cho rằng chính mình mới là người làm cho ông trở nên như vậy.
Lúc sau Như Tịnh cũng đã đến phòng bệnh của Long Vũ. Anh chỉ nghĩ là Sở Hạo hoặc Như vậy vào trong. Nhưng anh có thể chắc chắn người cao trong phòng anh không phải là Sở Hạo mà chính là Như Tịnh. Bởi vì ông đã vào phòng anh một lần thì làm sao mà có lần thứ hai chứ?
Bất giác Long Vũ cảm thấy hôm nay nhiều người vào phòng bệnh của anh nhưng dù chỉ là hai người nhưng cứ mở đi mở lại cũng lần cho anh thấy mệt mỏi mà chỉ đành đáp:
-"Vào đi!"
Quả nhiên người vào trong phòng anh không ai khác là Như Tịnh, cô ngẩng đầu lên mà nhìn anh sắc mặt trở nên buồn bã mà cúi đầu nhẹ xuống. Long Vũ nhìn cô không hiểu tại sao cô lại làm vậy và cả mọi khi cô luôn vui vẻ cười cười nói nói mà hôm nay lại khác thường đến vậy? Không gian càng trở nên im ắng mà chẳng có ai dám nói
Cũng vì sự bất thường nên Long Vũ chỉ đành hỏi:
-"Cô làm sao vậy? Sao tự dưng lại buồn bã vậy?"
Như Tịnh không dám nói mà quay đầu sang chỗ khác. Anh nhìn cô thấy không ổn liền đứng dậy mà đi ra chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801091/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.