Long Vũ vẫn chưa hiểu nhưng anh nghĩ chắc chắn là Như Tịnh đang nhầm lẫn gì đó nên liền đẩy cô ra khỏi người mình.
-"Xin lỗi! Tôi và cô không có liên quan gì mà tại sao cô lại ôm tôi như vậy?"
Như Tịnh ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy nhưng cô nghĩ chắc chắn anh chỉ nói đùa mình nên nói lại
-"Anh nói gì vậy, Long Vũ? Rõ ràng em là người đã cứu anh mà."
Long Phú biết là vậy nhưng anh lại cho như tinh là người đi theo sói anh nên mới làm vậy. Anh khẽ nhíu mày lại mà đáp lại
-"Tôi biết cô là người đã cứu tôi nhưng không phải cứu mà đi khoe cho người khác. Chứ nếu cô cứ mà còn khoe thì chắc chắn cô cũng chỉ nói dối thôi."
những lời Long Vũ đói dường như chính là một nhát dao đâm thẳng vào trong tim của Như Tịnh. Cô không cho rằng anh lại làm vậy với mình chắc chắn anh chỉ đang nói dối mà thôi.
-"Nhưng...trời mưa tầm tã với lại sẽ khiến anh bị cảm đấy. Anh muốn mình như vậy sao?"
-"Thì sao chứ? Ít nhất ra tôi có thể được yên tĩnh hơn mà suy nghĩ lại mọi chuyện."
Như Tịnh nghe vậy như bị sụp đổ khi anh nói vậy. Cô luôn lo lắng cho anh đến cả một cái nhỏ nhất vậy mà giờ anh lại nói vậy càng khiến cô không thể tin vào lời nói của anh.
Như Tịnh ngã khụy xuống dưới hai chân chụm lại mà đưa mắt nhìn anh. Tinh Nga thấy vậy vội vã chạy ra chỗ cô. Bà khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801081/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.