Sau đó, tôi cũng liên hệ với phóng viên để nhận lời phỏng vấn. Đối diện với ống kính, tôi bình tĩnh nhìn vào vô số ánh mắt ẩn sau máy quay.
"Tôi từng là học sinh yếu kém, vì ngưỡng mộ người giỏi mà muốn trở nên xuất sắc hơn, nhưng tình cảm của tôi không được tôn trọng, khiến tôi tự nghi ngờ và suýt đánh mất bản thân. Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra rằng yêu bản thân mới là điều quan trọng nhất.”
"So với chuyện riêng tư, tôi muốn chia sẻ cảm xúc trên con đường mà tôi đã đi qua.”
"Tôi thường cảm thấy tương lai mờ mịt, nhưng dù trước mắt có sương mù dày đặc, tôi vẫn tin rằng sau khi sương mù tan đi, sẽ có cảnh đẹp chờ đợi tôi chiêm ngưỡng.”
"Cuộc đời không bao giờ có một khởi đầu quá muộn, chỉ có những kết thúc vội vã và hối tiếc. Bạn cần dũng cảm bước bước đầu tiên, rồi mới có bước thứ hai, và những bước tiếp theo trong tương lai.”
"Hãy luôn dũng cảm tiến về phía trước, sau cơn mưa cầu vồng sẽ xuất hiện."
Người dẫn chương trình đột nhiên hỏi: "Từ học sinh yếu kém trở thành thủ khoa, bạn không có con đường tắt nào sao?"
Tôi hơi khựng lại, hệ thống bỗng nhảy ra mắng: "Đồ ngốc, đừng trả lời câu hỏi đó."
Tôi suy nghĩ một lát rồi đáp: "Cuộc đời tôi có một con đường tắt."
Hệ thống hú lên, báo động kêu ầm ĩ: "Kiều Hảo, cậu đừng nói! Cậu không được nói!"
Tôi an ủi: "Tiểu Hệ, đừng lo."
Tôi đối diện lại với ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-cung-co-the-vao-bac-dai/3622541/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.