Editor: Vện
Mưa rơi suốt đêm, nước từ mái hiên nhỏ xuống song cửa gỗ rồi vỡ tung thành bọt.
Ánh nến mù mờ chiếu rọi cảnh xuân trên giường, trong không khí thoang thoảng làn hương kiều diễm.
Mạnh Trần bị vắt kiệt sức, uể oải nằm sấp trên giường, lớp áo đơn mỏng manh bị mồ hôi thấm ướt, phác ra đường nét vòng eo mảnh khảnh cùng xương hồ điệp quyến rũ.
Tên nào đó ăn quen nhớ mùi, tinh thần phấn chấn sấn đến vừa dụi vừa ngửi cổ Mạnh Trần, hít lấy mùi hương thơm ngát làm say lòng người.
Mạnh Trần đẩy hắn không nổi, đành mặc cho hắn làm càn. Ngay khi Tiết Lãng dí sát mặt đến định hôn thì y chợt nhớ ra điều gì, giơ tay bóp bẹp miệng hắn, nhíu mày hỏi nghiêm túc, “Khoan đã, sao đệ thông thạo quá vậy?”
Tiết Lãng chu mỏ, vô tội chớp mắt, “Hả?”
Mạnh Trần càng nghĩ càng ngờ vực, hai người họ đều là… lần đầu, thế tại sao y luống cuống hoảng loạn, còn Tiết Lãng lại điêu luyện như vậy?
Bình thường hở cái là xấu hổ đỏ mặt, ghẹo hắn chút thôi là tai đỏ chót, thế mà lên giường lại như sói như hổ, biết rõ nên làm gì trước làm gì sau, không hề trúc trắc.
Y nheo mắt, “Suýt thì quên, ba nghìn năm trước đệ là Ma tôn cơ mà. Trước khi gặp ta, có phải đệ đã nạp vô số mỹ cơ lô đỉnh các kiểu rồi phát sinh quan hệ…”
Nghe y càng nói càng thái quá, Tiết Lãng cuống lên, gỡ bàn tay đang bóp miệng mình ra, “Huynh không được bôi nhọ thanh danh của ta! Ta thề không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-su-de-phan-dien-yeu-tham-ta/1028274/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.