Editor: Vện
Mạnh Trần bình tĩnh đẩy hắn ra, giơ tay xoa đầu hắn, “Mai cốc chủ chữa hỏng đầu ngươi rồi sao? Vô lý, thoạt nhìn y đáng tin lắm mà…”
Ma tôn bắt lấy tay y, xoa gò má dính thuốc mỡ của y, “Ta nghiêm túc đấy, ta nhớ ra ký ức ba nghìn năm trước, cũng thấy ngươi.”
Mạnh Trần ngơ ngẩn, sốt sắng ra mặt, “Nhanh thế đã nhớ ra rồi à?”
“Chỉ có một đoạn ngắn thôi.” Hắn nói, “Nhưng cảm giác rất thật, rất quen thuộc… Không phải ảo giác mà rõ ràng là ta đã từng trải qua. Mai cốc chủ nói ghim châm thêm vài lần thì hiệu quả sẽ rõ rệt hơn, có lẽ không bao lâu nữa ta sẽ nhớ lại toàn bộ.”
Mạnh Trần nôn nao, môi run run, khàn giọng hỏi, “Vậy ngươi vừa mới nói, ngươi nhớ ra tên mình…”
Hắn cười toe toét, nhìn vào mắt y, “Là Tiết Lãng. Ta nghe ngươi gọi ta là Tiết Lãng.”
Chóp mũi Mạnh Trần nóng lên, không kiềm được rơi nước mắt.
Tiết Lãng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm siết y vào lòng. Hắn hiểu cảm xúc của Mạnh Trần, suốt thời gian qua, thật ra Mạnh Trần không hề bình tĩnh như y thể hiện ngoài mặt. Y cũng lo lắng, cũng sợ hãi, cũng bất an, sợ niềm tin sụp đổ, sợ nhận được đáp án không như hai người mong muốn.
May mắn thay, họ đã thắng canh bạc này.
“Ngươi lại dây thuốc lên mặt ta.”
“Ừm, dù sao cũng dính đầy mặt rồi, dính thêm chút có sao đâu.”
Mạnh Trần khịt mũi, cuối cùng cũng nhoẻn cười. Tiết Lãng xoa nhẹ đuôi mắt ướt át của y, dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-su-de-phan-dien-yeu-tham-ta/1028272/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.