Editor: Vện Ma tôn quýnh quáng cả lên, đau lòng muốn chết, luống cuống lau nước mắt cho Mạnh Trần. “Thôi thôi, sao tự dưng khóc rồi?!” Hắn sợ nhất là nước mắt của Mạnh Trần, vừa dùng tay áo lau cho y vừa sốt sắng bảo, “Ta biết chữ ta xấu, ngươi đừng giận, từ giờ ta sẽ luyện viết chữ đẹp được chưa!” Mạnh Trần suýt nghẹn thở, không biết nên khóc hay cười. Tên ngốc này còn tưởng y bị đống chữ xấu gớm của hắn chọc tức phát khóc! Y có trăm nghìn điều muốn nói, buồn vui lẫn lộn, thế nhưng chẳng thể thốt thành lời, bèn vươn tay ôm chầm lấy người trước mặt. Ma tôn chết sững tại chỗ, cánh tay vươn ra cứng đờ, mặt hoang mang tột độ. Chuyện gì thế này? Mạnh Trần… ôm hắn? Mạnh Trần chủ động ôm hắn?! Thấy chưa… quả nhiên y lại sốt rồi! Hắn đánh thót trong lòng, vội đẩy Mạnh Trần ra sờ trán y. Mạnh Trần gạt tay hắn, cố áp chế nỗi xúc động dâng trào, giương đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, “Nếu ta nói rất có thể ngươi và Tiết Lãng là cùng một người, ngươi có tin không?” Sốt ngu cả người rồi. Ma tôn khổ não, song không dám kích thích y, bèn gật đầu hùa theo, “Tin tin tin, ngươi nói gì ta cũng tin hết…” “Nét chữ hai người giống như đúc, tư thế cầm bút và cách đặt bút cũng giống.” Mạnh Trần nói, “Ta còn giữ bản chép chính tả nội quy môn phái của Tiết Lãng, để ở Thái Huyền Tông, ta có thể dẫn ngươi đến xem bất cứ lúc nào.” “Có vô vàn cách vẽ nên trận Cửu Tinh Bát Quái, nghìn năm qua chẳng có ai quẹt bừa mà phá được trận pháp, vậy mà ngươi và Tiết Lãng làm được.” “Rõ ràng ngươi không có ký ức, Hoàn Hồn Thảo cũng không triệu hồi được hồn phách của Tiết Lãng, thế nhưng hai người vẫn giống nhau đến như vậy, vì sao?” Một hai chỗ giống có thể là trùng hợp, nhưng giống toàn bộ thì sao có thể là trùng hợp được? Nét mặt Ma tôn thay đổi, “Ý ngươi là sao? Ngươi đang nói nghiêm túc đấy à?” Mạnh Trần, “Ừ.” “Ngươi nhớ hắn đến hóa điên rồi đúng không?” Ma tôn không tin nổi, “Mới trước đó ngươi còn không cho ta hóa thành hình dáng của hắn, giờ lại nói ta và hắn là cùng một người. Ta chết từ mấy nghìn năm trước rồi, Tiết Lãng mới có bao nhiêu, cộng tuổi mười tám đời tổ tông nhà hắn còn thua xa tuổi ta!” Hắn hậm hực ra mặt, cố kiềm chế để không nổi nóng với Mạnh Trần, bực bội quay mặt đi. Đúng thế, hắn moi tim moi phổi yêu Mạnh Trần, yêu đến hèn mọn, nhưng dù hèn mọn cách mấy cũng sẽ không làm thế thân của Tiết Lãng, sẽ không tin vào giả thiết hai người là một! “Tiết Lãng không phải người của thế giới này.” Mạnh Trần không bất ngờ với thái độ của hắn, y nói khẽ, “Hắn đến từ thời không khác, lúc trước ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao hai thế giới khác biệt lại giao thoa, tại sao Tiết Lãng lại rơi vào thế giới này. Bây giờ ta hiểu rồi, nếu hắn vốn là người của thế giới này thì sao?” Ma tôn không hiểu y đang nói gì, chắc chắn Mạnh Trần đã bị rối loạn tâm thần, hắn nghiêm mặt không nói không rằng. Một bàn tay mát lạnh cẩn thận nắm tay hắn, nhẹ nhàng nắn bóp lòng bàn tay Ma tôn. “Ta không điên, cũng không muốn xem ngươi như thế thân của Tiết Lãng.” Mạnh Trần ngửa mặt lên, đôi mắt trong veo nhìn hắn đầy mong đợi, còn pha lẫn một chút khẩn cầu, “Ngươi nghe ta giải thích được không?” Ma tôn, “…” Hắn làm gì có sức chống trả khi Mạnh Trần làm nũng, mà lúc này y còn nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương tủi thân thế này. Hai chiêu song kiếm hợp bích, Ma tôn làm sao chịu thấu?! Tai hắn đỏ bừng, quay mặt qua chỗ khác hừ một tiếng, “Nghe thì nghe.” Mạnh Trần bỏ ra hơn một canh giờ kể lại toàn bộ những sự kiện mà y cùng Tiết Lãng đã trải qua, cặn kẽ và chân thật hơn bức mật thư kia nhiều. Bao gồm cả việc y cũng là người từng chết đi rồi sống lại. “Người chết có thể sống lại thì cớ gì hồn phách không thể vượt thời không?” Mạnh Trần nói khẽ, “Ban đầu ta cũng không tin, nhưng sự thật buộc ta phải tin.” Thấy Ma tôn vẫn đang xuất thần, y chạm nhẹ cánh tay hắn, “Ngươi thấy thế nào?” Ma tôn bừng tỉnh, chợt nói, “Thì ra Tiết Lãng vẫn chưa hôn ngươi.” Mạnh Trần, “???” “Vậy tức là…” Gương mặt hắn như tỏa sáng, đắc y dạt dào, “Nụ hôn đầu của ngươi là ta.” Mạnh Trần mặt vô cảm, hít vào một hơi thật sâu rồi vươn tay nhéo phần thịt mềm bên hông hắn. “Áu—” Ma tôn đau méo mặt, che hông lại trách mắng, “Có việc cần nhờ vả thì tỏ vẻ đáng thương mè nheo với ta, đạt được mục đích rồi thì lật mặt như lật sách, ngươi là tên máu lạnh vô tình!!” Mạnh Trần “ừ” một tiếng, “Rồi sao?” “…Không có gì.” Ma tôn nuốt giận, “Ngươi muốn sao cũng được.” “Nói chuyện đàng hoàng.” Mạnh Trần vỗ hắn một cái, “Ngươi thấy thế nào?” “Đúng là hơi kỳ lạ.” Ma tôn nói. Sau khi bình tĩnh nghe hết ngọn nguồn câu chuyện, hắn xác nhận Mạnh Trần không nói sảng, chưa đề cập chuyện khác, chỉ riêng việc phá giải trận Cửu Tinh Bát Quái, đến hắn cũng không tin là trùng hợp. Huống hồ Mạnh Trần không phải người u mê đến mức lấy người khác làm thế thân. Hai người họ đều nghiêm túc với tình cảm của mình, cũng có lằn ranh rõ ràng. “Nhưng vấn đề là tất cả chỉ là suy đoán, không có biện pháp chứng minh.” Nếu hắn và Tiết Lãng là một thì rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khiến hồn phách bị tống đến không gian thời gian khác? Mạnh Trần ngẫm nghĩ, “Nếu ngươi khôi phục ký ức thì có lẽ sẽ tìm được manh mối.” “Phí công thôi.” Ma tôn chán nản, “Trước khi ngươi đến, ta đã mày mò suốt ba tháng mà còn không nhớ ra nổi tên mình.” “Ta thấy chúng ta có thể thử đến một nơi.” Mạnh Trần nhịp đầu gối, ngước mắt nói, “Mai Hoa Cốc.” Mai Hoa Cốc còn được gọi là Thần Y Cốc, là nơi tề tựu những y sư, dược sư, độc sư nổi tiếng nhất giới tu chân. Nghe đồn không có bệnh nào là Mai Hoa Cốc không chữa được, tuy nghe hơi khoa trương nhưng vẫn đủ chứng tỏ bản lĩnh y thuật tuyệt diệu của Mai Hoa Cốc. Mỗi một đời cốc chủ đều là thần y truyền nhân của Mai thị, nắm giữ vô số tuyệt học bí truyền, ai cũng để lại thành tựu đáng nể. Cốc chủ đương nhiệm Mai Tiếu Hàn vẫn còn trẻ mà đã giỏi hơn thầy, nếu nhờ được y ra tay cứu giúp thì có lẽ vẫn còn hy vọng tìm lại ký ức. Ma tôn suy tư trong chốc lát, hạ quyết tâm, “Được.” Tìm về ký ức là sẽ biết được thân phận của hắn, quan trọng nhất, hắn và Mạnh Trần phải có một đáp án. —o0o— Lên kế hoạch xong, chờ Mạnh Trần hoàn toàn bình phục, hai người lên đường đến Mai Hoa Cốc. Ma Vực cách Mai Hoa Cốc khá xa, dù đi bằng xe do ngựa Mộng Yểm tốc độ thần sầu kéo thì cũng phải mất hai ngày mới đến. Xe ngựa do Thanh Hạo chuẩn bị cực kỳ xa hoa, không gian bên trong rộng rãi, trải thảm nhung dày, nội thất đầy đủ, còn học đòi văn vẻ bày một bộ xông hương. Có lẽ hương này có tác dụng an thần, trước đó Mạnh Trần còn bị hao tổn nguyên khí, tuy đã hồi phục nhưng vẫn để lại di chứng dễ mệt mỏi dễ buồn ngủ, mới lên xe không bao lâu đã ngủ gà ngủ gật. Trong xe tuy rộng nhưng vẫn không đủ xếp vào một cái giường, y quét mắt nhìn một vòng rồi dựa vào lòng người bên cạnh như chú mèo lười biếng, ngáp một cái, tìm tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt ngủ. Nhìn hành động thân thiết không buồn che giấu của y, Ma tôn cười không khép miệng được, trống ngực đánh tưng bừng. Thế nhưng trong sâu thẳm, hắn biết Mạnh Trần đã chắc chắn hắn là Tiết Lãng nên mới có thái độ như vậy. Hắn không biết nên vui hay buồn, vừa thấp thỏm vừa thương tâm, không nhịn được nghĩ, nếu cuối cùng chứng minh ra hắn không phải Tiết Lãng thì sao? Lẽ nào tất cả sẽ hóa thành bọt biển, hắn và Mạnh Trần đường ai nấy đi? Mạnh Trần nhắm mắt nhưng dường như vẫn biết hắn nghĩ gì, bèn lần mò nắm lấy tay hắn, lười biếng nói, “Đừng nghĩ ngợi lung tung. Dù gì ta cũng đâu có đánh lại ngươi, nếu ngươi không phải Tiết Lãng thì nửa đời sau của ta mặc ngươi xử lý.” Ma tôn, “…” Hắn lập tức ảo tưởng ra một trăm lẻ tám hình ảnh hạn chế độ tuổi, tự dưng thấy mình cũng không có bức thiết chứng minh bản thân là Tiết Lãng đến thế đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]