Editor: Vện
Mạnh Trần đứng yên một lát rồi chậm rãi đi vòng ra sau lưng hắn.
Mấy ngày qua y không chủ động đến tìm là vì không muốn thấy mặt hắn. Hễ nhìn gương mặt là y sẽ nhớ đến sự thật Tiết Lãng đã chết.
Lý trí y biết rõ ma đầu này là ân nhân cứu mạng, nhưng lòng không nhịn được ức chế và oán hận.
Chính hắn đã chiếm xác Tiết Lãng, nếu không có hắn, biết đâu hồn Tiết Lãng sẽ không tan biến.
Nỗi đau âm ỉ gặm nhấm trái tim, Mạnh Trần cụp mắt che giấu cảm xúc, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai hắn.
Ma tôn gồng cứng như khúc gỗ.
Tay của Mạnh Trần mát rượi, dù đã cách lớp áo mà hơi lạnh như tuyết mùa xuân vẫn thẩm thấu vào da thịt. Hương phong lan thơm ngát thoang thoảng sau lưng, quanh quẩn trong điện, len lỏi vào tim hắn.
Trái cổ Ma tôn giật nhẹ, họng khô nóng.
Tuy Mạnh Trần không ưa con tu hú chiếm tổ này, nhưng y phải nhẫn nhịn để tìm cách đưa Tiết Lãng về. Y hít vào một hơi, dùng sức vừa đủ bóp vai cho hắn, rồi phát hiện cơ bả vai hắn gồng cứng ngắc, vành tai cũng đỏ chót.
Mạnh Trần lơ đãng nhìn thoáng qua vành tai đỏ ửng, sau đó nhìn không chớp mắt, đột ngột vươn tay nhéo phần thùy tai đỏ như ứa máu của hắn.
Ma tôn run bắn rồi nhảy dựng khỏi ghế, quay lại hùng hổ trừng y, mặt mày đỏ bừng, “To gan! Ta chưa cho phép sao ngươi dám sờ ta!”
Dáng vẻ này nào có giống Ma tôn cao xa vời vợi, thâm sâu khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-su-de-phan-dien-yeu-tham-ta/1028264/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.