Tối thứ bảy Loan Hoan mới tỉnh lại, cô ngủ tròn một ngày một đêm.
Khi tỉnh lại Loan Hoan nhìn thấy Lý Nhược Tư đầu tiên. Anh ngồi ở bên giường cô, rót cho cô một chén nước. Uống hết nước xong Loan Hoan không khách sáo nhận lấy khay đồ ăn Lý Nhược Tư đặt ở đó. Ăn uống xong, cô cảm thấy quá mất mặt vì đã đói lả.
Loan Hoan khoanh tay, nói: “Được rồi, Lý Nhược Tư, hiện tại em có sức rồi, muốn cười, muốn quở trách, muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Vân thì nói nhanh một chút.”
Lý Nhược Tư lắc đầu: “Em đoán sai rồi.”
Đã đoán sai? Ừm. . .
“Như vậy, Lý Nhược Tư, nếu anh muốn biểu đạt sự thương hại đồng cảm thì em khuyên anh nên tỉnh ngộ. Em không cảm thấy bản thân mình đáng thương như thế nào. Nếu anh muốn mượn cơ hội để ra vẻ thì khả năng là cũng không cần. Nếu em và Dung Doãn Trinh ly hôn, chỉ dựa vào chuyện anh là anh trai của Lý Nhược Vân thôi thì em vĩnh viễn không cần sự lo lắng của anh.”
“Anh biết, cho nên, anh không nói những việc này là ngu ngốc, anh chỉ đến thăm em thôi.” Lý Nhược Tư nhíu nhíu mày, từ trên ghế đứng lên, xoay người, mặt tới gần Loan Hoan hơn: “Anh chỉ đến thăm em thôi, kẻ hèn mọn đáng thương, đồng thời muốn mượn em một căn phòng. Em vẫn chưa biết phải không, vì quá chén rồi đánh nhau với quản lý khách sạn nên Lý Nhược Tư bị cho vào danh sách đen của các khách sạn.”
Loan Hoan phụng phịu, Lý Nhược Tư thích gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-st-paul-khong-dau-thuong/730197/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.