Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân vẫn ngơ ngác đứng ở đó, vài phút sau, cô đờ đẫn đi đến trước cửa sổ, xuyên qua cửa sổ cô nhìn thấy Dung Doãn Trinh chạy như điên ra bãi đỗ xe.
Dung Doãn Trinh đi đâu? Lúc trước, anh đã nói hôm nay sẽ chờ cô cùng về nhà, mấy hôm nay đều như vậy.
Đêm sâu, Loan Hoan vẫn duy trì tư thế ngồi trên ghế, đây là lần thứ hai Loan Hoan ngồi ở chỗ này, đây là quán rượu do một gia đình người Vân Nam mở, ngồi bên cạnh cô là một lưu học sinh tên gọi là Trình Thụy.
Trình Thụy, từ nhỏ lớn lên ở Vân Nam, si mê vẽ tranh ba năm trước đã đến Mỹ. Anh là một trong những người có tên trong danh sách tài trợ của Loan Hoan, anh làm việc tại quán bar của người Vân Nam, cũng vì Trình Thụy nên Loan Hoan mới biết đến quán bar này.
Loan Nặc sinh ra tại Vân Nam, Loan Nặc có những cảm xúc sâu sắc đối với mảnh đất chứa ký ức tuổi thơ của bà, bà mô tả mảnh đất ấy như thế này:
Ở phía nam của vùng đất này, có những ngọn núi xanh biếc và những dòng nước trong vắt. Nơi đó có những cây thảo dược trị bệnh nước mắt, bà ngoại hái những bông hoa từ trên núi đưa cho cô bé thích khóc nhè, cô bé, cháu hãy nhìn những bông hoa này thì sẽ không khóc nhè nữa, thật sự là như thế, cô bé nhìn xong liền nín khóc.
Ở phía nam của vùng đất này, có một nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-st-paul-khong-dau-thuong/730188/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.