Đối với sự nổi giận của Lục Tâm, Lục Cảnh Hành chỉ thản nhiên cúi đầu liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: "Đi về trước đã."
Bàn tay đặt trên vai cô, kéo cô đi ra ngoài.
Lục Tâm nhẹ nhàng lách người, né tránh cánh tay anh, quay đầu nhìn lại, cô cao giọng: "Lục Cảnh Hành, anh cố ý!"
Lục Cảnh Hành nhìn cô chằm chằm, khẽ nhếch môi nhưng không lên tiếng, cứ nhìn cô như vậy.
Ánh sáng trong phòng rơi vào giữa đồng tử* của anh, đồng tử rất sâu, đậm, giống bầu trời đêm bên ngoài, sâu hun hút.
*đồng tử: con ngươi
Lục Tâm bị anh nhìn chăm chú như thế, khí thế không tự giác yếu đi, theo bản năng cụp mi né tránh tầm mắt của anh, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, lại có chút không cam lòng khẽ cắn môi dưới.
"Lục Tâm." Hồi lâu sau, rốt cục Lục Cảnh Hành cũng mở miệng, tuy tiếng nói hơi trầm nhưng lại rất rõ ràng, từng chữ một "Anh chính là cố ý."
Lục Tâm lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt anh vẫn giống như vừa rồi, đồng tử thật đen, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào cô.
"Lục Tâm, em ăn dấm chua cái gì?" Lục Cảnh Hành hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Vấn đề anh hỏi làm cho Lục Tâm có chút bối rối, lại đánh thẳng vào đáy lòng, đầu óc cả ngày mơ mơ hồ hồ của cô đột nhiên tỉnh táo lại, đúng vậy, tại sao cô lại ăn dấm chua, cô lấy tư cách gì đi ăn dấm chua với người ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nguoi-o-noi-nay/2469497/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.