Chương trước
Chương sau
Nguồn điện được mở, màn hình laptop rất nhanh sáng lên, Lục Tâm nhanh chóng gặp rào chắn an toàn, bàn tay nho nhỏ nhanh chóng cắm USB vào, một mặt nhanh chóng nhập mật mã mở máy, một mặt lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Tuy trình độ công nghệ thông tin của cô không cao, thậm chí kém rất xa Lục Cảnh Hành, nhưng đối với việc mở mật khẩu của một laptop bình thường cũng là dư dả, chẳng sợ laptop của Giang Diệc Thành có tầng tầng phòng hộ, cô thao tác vô cùng thuần thục, rất nhanh đã xâm nhập được vào laptop của Giang Diệc Thành không chút dấu vết.

Sau khi lưu số liệu xong, Lục Tâm nhanh chóng rút USB ra, còn chưa kịp tắt laptop thì khóa cửa thình lình mở ra.

Lục Tâm nhanh chóng gấp màn hình xuống, một giọng nói quen thuộc lại vang lên: "Là anh."

Lục Tâm nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Lục Cảnh Hành đã đi vào phòng, bản thân chỉ tập trung vào laptop, đã lơ là việc để ý động tĩnh rồi, khó trách anh có thể vô thanh vô tức tới gần như vậy.

"Em tới đây làm gì?" Lục Cảnh Hành đè thấp giọng hỏi, vừa rồi khi lên lầu anh nhìn thấy Lục Tâm lén lút vào phòng nghỉ của Giang Diệc Thành.

Khi nói chuyện người đã đi tới sát bên cạnh cô, mở màn hình cô đã khép lại ra, con ngươi đen nhanh chóng quét qua, hơi hơi nheo mắt lại, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím vài cái, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nói:"Lui qua một bên đi."

Lục Tâm lùi ra, nhìn anh đứng trước laptop, ngón tay nhanh như bay nhập một chuỗi ký tự, nhanh chóng bẻ gãy chương trình bảo mật, Lục Tâm càng nhìn càng kinh hãi.

"Chương trình bảo mật của laptop Giang Diệc Thành không thể gây khó khăn cho anh, hai cái lỗ hổng này nhìn thì như là râu ria, người bình thường sẽ không chú ý đến, nhưng ở trước mặt người có tay nghề cao, nhất định sẽ gặp nguy hiểm."



Sau khi mở máy, Lục Cảnh Hành không nhanh không chậm giải thích, xem kỹ lại trước sau một lần rồi nhanh chóng đóng laptop lại.

Con ngươi đen quét một vòng trong phòng, định đi vào phòng ngủ của Giang Diệc Thành, nhưng mới đi được hai bước liền ngừng lại.

"Có người đến." Lục Cảnh Hành thấp giọng nói, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng nữa trong phòng, tầm mắt dừng lại ở cửa sổ sát đất.

Ngoài cửa sổ sát đất là một bóng người cao bằng nửa thành ban công.

Lục Tâm nhanh chóng đi qua, cẩn thận di chuyển đồng hồ ở cổ tay, khi tiếp xúc với bức tường thì đồng hồ phát ra tia hồng quang mỏng manh, bố trí bên trong làm người ta không phát hiện ra trong phòng có thiết bị theo dõi.

"Có theo dõi." Lục Tâm dùng khẩu hình miệng nói chuyện, thậm chí có khả năng trong phòng hắn còn gắn thiết bị chống trộm.

Lục Cảnh Hành đã đi qua, kéo lấy tay cô, bước nhanh về hướng phòng ngủ có tủ quần áo.

Tủ quần áo rất lớn, nhưng quần áo cũng không ít, nếu miễn cưỡng thì có thể chứa được một người.

Một bàn tay Lục Cảnh Hành đặt lên lưng Lục Tâm, muốn đẩy cô vào, nhưng Lục Tâm lại không chịu, lắc lắc thân người muốn để Lục Cảnh Hành vào.

"Em có thể ứng phó hắn." Lục Tâm thấp giọng nói, phụ nữ ứng phó với đàn ông dễ dàng hơn rất nhiều, huống chi là một người đàn ông có tình cảm với cô.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Lục Cảnh Hành rất nhanh nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô, bàn tay nắm chặt thắt lưng cô đẩy cô vào, Lục Tâm nhanh chóng lách người qua tránh được, một bên đẩy anh, một bên gấp giọng nói: "Lần trước em uống rượu say, là hắn mang em đến đây, nếu thấy em nghỉ ở đây cũng sẽ không hoài nghi, em sẽ có biện pháp để dẫn hắn ra ngoài."

Đây vẫn có thể xem là một biện pháp an toàn, nhưng Lục Cảnh Hành lại không đồng ý, anh chế trụ cánh tay của cô muốn đem cô nhét vào để anh đi ra ngoài ứng phó, lại không nghĩ tới lúc này Lục Tâm lại đột nhiên can đảm hơn người, không chút suy nghĩ, dùng hết sức đá vào đầu gối Lục Cảnh Hành, nhanh nhẹn lại dứt khoát, chính xác đá vào chỗ yếu nhất, đầu gối Lục Cảnh Hành liền mềm nhũn ra, Lục Tâm thừa cơ đẩy anh vào, không để ý khuôn mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hành ngày càng lạnh đi, không nói hai lời đem cửa tủ đóng lại, thở ra một hơi rồi lấy tốc độ nhanh nhất trở lại trên sofa, một bàn tay chống lên ghế, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm nghiêng xuống sofa, mông còn chưa kịp đặt xuống ghế, cửa đã bị mở từ bên ngoài, Lục Tâm khép hờ đôi mắt lại.

Giang Diệc Thành đẩy cửa vào liền sửng sốt: "Lục Tâm?"



Lục Tâm nằm trên ghế sofa không nhúc nhích, đôi mắt khép hờ, hô hấp nhẹ nhàng, hai má nhân bởi vì vừa rồi uống rượu nên lộ ra màu hồng mê người, nhìn như là người đang ngủ.

Giang Diệc Thành nhíu mày, đi tới nhìn chằm chằm dung nhan đang ngủ của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy yên bình, con ngươi thậm chí có chút tham luyến nhìn gương mặt cô, cũng bất giác ngồi xuống trước mặt cô, chăm chú nhìn cô một lát, bàn tay vươn ra nhưng lại do dự dừng giữa không trung, ánh mắt nhìn cô có phần phức tạp.

Lục Tâm cảm giác được sự kiềm chế của Giang Diệc Thành, anh tạo ra cảm giác bí bách, nhưng lại không làm ra động tác gì.

Lục Tâm chịu không được nữa đành ngọ nguậy người, biểu hiện như bị đánh thức, 'ưm' một tiếng, còn ngáp một cái, sau đó chậm rãi mở to mắt, thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc thì giật mình hoảng sợ lui về sau, lại phát hiện ra một bàn tay đặt trên lưng mình, đè nặng lên lưng cô.

"Giang...... Giang tổng." Lục Tâm run giọng gọi tên anh, không hoàn toàn là giả bộ.

"Cô không sao chứ?" Giang Diệc Thành nhìn cô hỏi, cánh tay đè sau lưng cô không hề rút lại.

"Không...... Không có việc gì." Lục Tâm xấu hổ đáp, hợp thời ngáp thêm một cái nữ, cánh tay chống xuống sofa định đứng lên, cả người lại nghiêng ngả, bước chân cũng có phần lung lay, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Giang Diệc Thành liền đưa tay ra vịn lấy vai cô, đỡ cô đứng dậy.

"Lại uống say?" Giang Diệc Thành hỏi rõ.

Mặt Lục Tâm lộ ra một tia xấu hổ, một bàn tay xoa huyệt Thái Dương, cẩn thận liếc mắt về phía sau anh, lúng túng nói: "Ngại quá, tôi không biết phòng nghỉ ở đâu, vừa rồi đầu thật sự rất choáng váng, cũng chỉ nhận ra phòng này, liền mạo muội đi vào."

"Không có việc gì." Giang Diệc Thành đáp, đứng dậy lấy cho cô chén trà: "Uống ít nước trà sẽ dễ chịu hơn."

"Cám ơn." Lục Tâm nói lời cảm ơn rồi uống một ngụm, nhìn anh: "Giang tổng, anh không cần ở dưới lầu chiêu đãi mọi người sao?".

"Vừa rồi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, tôi lại đây xem cô có làm sao hay không." Giọng nói Giang Diệc Thành vẫn điềm nhiên như cũ, ngồi xuống bên cạnh người cô: "Đến phòng nghỉ không thấy cô, liền đoán có thể cô chạy đến đây."

Lục Tâm có chút xấu hổ: "Ngại quá."



Giang Diệc Thành cười lắc lắc đầu: "Thấy thế nào rồi?"

Lục Tâm gật gật đầu: "Ngủ một lát cũng dễ chịu hơn rồi."

Giang Diệc Thành lại nói: "Biết tửu lượng của mình không tốt còn uống nhiều như vậy."

Lục Tâm có chút ngượng ngùng thè lưỡi ra, chỉ là động tác bản năng rất nhỏ thôi, nhưng Giang Diệc Thành nhìn thấy lại chăm chú nhìn mặt cô, con ngươi cũng trở nên thâm nồng.

Lục Tâm nhận thấy ánh mắt của anh đang tăng dần độ ấm, theo bản năng muốn chạy trốn.

Lục Tâm tự trấn định mình, buông chén trà xuống: "Giang tổng, vừa cùng Tống Kiệt Tốn hàn huyên một lát, hình như hắn đối với dự án liên doanh ở Australia của chúng ta cảm thấy hứng thú, hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta có nên đi xuống cùng hắn bàn bạc lại hay không?"

Vừa nói xong liền đứng lên, lại có một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

"Lục Tâm." Giọng nói khàn khàn, Lục Tâm chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, còn chưa kịp rút về, cô đã bị Giang Diệc Thành kéo ngã lên trên người anh.

Lục Tâm hơi đổi sắc mặt, theo bản năng muốn đứng dậy, Giang Diệc Thành lại đột nhiên đặt tay lên thắt lưng cô, hơi dùng sức, liền đem cô ôm vào trong lòng, bàn tay cầm mặt cô nâng lên, môi ép xuống môi cô, Lục Tâm cả kinh giật mình, hai phiến môi bạc của anh đã in dấu khắp gương mặt cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.