Giang Diệc Thành trầm ngâm cũng chen lời vào, khóe môi hơi mang ý cười: "Ninh Tư, em rất có duyên với Tâm Tâm nhỉ?"
"Đó là đương nhiên." Ninh Tư cười giòn giã đáp, quay đầu nói nhanh với Ngô Văn Nhã: "Mẹ, con xuống dưới lầu một lát, các người cứ từ từ trò chuyện."
Ngô Văn Nhã bất đắc dĩ cười: "Con đó...... Là con gái nên rụt rè một chút, nếu không đàn ông tốt sẽ bị con dọa chạy hết đấy."
Ninh Tư le lưỡi: "Biết rồi ạ." Người đã nhanh như chớp chạy đi mất.
Lục Tâm bất động thanh sắc nhìn Ngô Văn Nhã, thấy trong mắt bà toàn là nuông chiều, đột nhiên cảm thấy có chút mỉa mai, đây có thể coi là mẹ cô công khai dung túng cho em gái cô câu dẫn người đàn ông của cô không?
Ánh mắt Giang Diệc Thành vẫn đặt trên mặt Lục Tâm, thấy cô khẽ hạ đôi mắt, liền khẽ mím môi nhìn về phía Ngô Văn Nhã: "Chú dì Ninh, nghe Tông Viễn nói lần này hai người trở về là để tìm Ninh Tâm, thế nào rồi, có tin tức gì chưa ạ?".
Ngón tay đang buông xuống của Lục Tâm khẽ động, kiềm chế không ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy người, chỉ nghe Ngô Văn Nhã nói: "Chúng ta không......"
Hai chữ cuối bị Ninh Tông Viễn nhanh chóng cắt đứt: "Vừa mới trở về."
Hành động giấu đầu hở đuôi này khiến Lục Tâm nhịn không được ngước mắt lên, trên môi trước sau vẫn là nụ cười nhàn nhạt, im lặng không nói tiếng nào.
Ánh mắt Ninh Tông Viễn nhìn qua phía cô, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nguoi-o-noi-nay/2469399/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.