Giang Nhược Kiều cũng biết lời mình nói không xác đáng cho lắm.
Dù gì thì Lục Dĩ Thành cũng là nam sinh mà.
Cái đề tài này lướt qua được thì cứ lướt, cô lại hỏi: “Cậu còn nhớ ID trong game của cô gái đó chứ?”
Dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại mang tính khẳng định. Trí nhớ của Lục Dĩ Thành cực kỳ tốt, cô từng nghe Tưởng Diên khen Lục Dĩ Thành hết nước hết cái không dưới một lần, gì mà Lục Dĩ Thành là người chăm chỉ nhất khoa họ, trí nhớ của Lục Dĩ Thành tốt đến thần kỳ…
Lục Dĩ Thành trầm mặc vài giây rồi gật đầu.
Chuyện mới xảy ra tối hôm qua, anh không thể không nhớ, hơn nữa, chuyện này còn nhạy cảm như vậy cơ mà.
“Tên gì?”
Lục Dĩ Thành hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm gì?”
Giang Nhược Kiều đáp: “Không làm gì cả, chỉ muốn biết mà thôi.”
Hai người đứng đối diện nhau, Lục Dĩ Thành cầm chai nước suối trong tay, một lát sau, anh khẽ nói: “Là sao không phải trăng.”
Giang Nhược Kiều: “…?”
“Tôi chỉ nói một lần, không nói lần hai.”
Giang Nhược Kiều đã nhớ kỹ. Vừa hay là cô cũng nổi danh bởi trí nhớ tốt.
Nhìn phản ứng hiện giờ của Lục Dĩ Thành, chắc chắn là còn điều gì đó mà cô chưa biết: “Còn gì nữa không?”
Lục Dĩ Thành: “Không có.”
Giang Nhược Kiều nhẹ nhếch khóe môi: “Cậu biết đấy, cậu không giỏi nói dối.”
Chỉ liếc mắt một cái mà đã nhìn thấu mọi chuyện.
Chỉ có điều, người như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2512041/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.