Lục Tư Nghiên giơ tay lên cao tỏ ý tán thành: “Cái này con có thể làm chứng, mẹ nấu cơm thật sự rất khó ăn!”
Cho nên lúc ở nhà, mẹ nhóc rất hiếm khi vào bếp, bình thường đều là bố nấu cơm, nếu như bố của nhóc không có thời gian thì mẹ sẽ đưa nhóc ra ngoài ăn.
Chỉ có vài ba lần hiếm hoi mẹ của nhóc sẽ đột nhiên nổi hứng muốn vào bếp.
Chẳng qua là, vì đó là đồ ăn mẹ nấu nên cứ mỗi lần như thế, lúc bố nhóc về nhà là sẽ ăn sạch bách không thừa lại gì. Bố nhóc thật là đáng thương quá đi, rõ ràng là không thể ăn được nhưng dáng vẻ của bố lại như thể là đang thưởng thức “mỹ vị nhân gian”.
Nụ cười cũng hiện lên trên khuôn mặt của Lục Dĩ Thành. Anh cũng không nhớ rõ bản thân anh đã bắt đầu nấu cơm từ khi nào. Có lẽ là lúc học tiểu học, lúc anh học tiểu học, bà nội vì nuôi anh mà phải bận rộn đến tận nửa đêm. Thế là anh dần tập thói quen nấu ăn, ban đầu cũng nấu không ra món gì nhưng mấy năm qua đi, anh cũng đã làm được mấy món. Anh rất cảm kích kỹ năng này, bởi vì, bất kể là ở đâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ không để bản thân bị đói.
Giang Nhược Kiều nói một câu cảm kích từ tận đáy lòng: “Tư Nghiên đi theo cậu còn tốt hơn đi theo tôi nhiều.”
Cẩn thận mà ngẫm nghĩ, nếu như Tư Nghiên đi theo cô, không chừng ngày nào cũng phải ăn cơm tiệm, thậm chí là một ngày ba bữa cơm còn không có.
Vừa nãy chính miệng Tư Nghiên cũng đã chứng minh sự thật là trong “tương lai”, khả năng nấu nướng của cô hoàn toàn mờ mịt…
Ở phương diện chăm sóc con cái, Lục Dĩ Thành làm tốt hơn cô nhiều.
Sức nặng của câu nói này không đáng là bao.
Suy nghĩ kỹ một chút, từ trước đến nay cũng đã qua một thời gian, hình như toàn là do Lục Dĩ Thành chăm sóc cho Lục Tư Nghiên, cùng lắm cô chỉ là cho thằng bé ngủ trưa vài lần, những chuyện còn lại, rõ ràng là không để tâm tới chút nào cả. Chuyện hộ khẩu là do Lục Dĩ Thành giải quyết, trường mầm non cũng do một tay Lục Dĩ Thành lo liệu…
Lục Dĩ Thành lại nhìn sang Lục Tư Nghiên vẫn đang mải mê gặm sườn: “Tôi biết mà.”
Anh nói với Giang Nhược Kiều, ánh mắt bình thản: “Thật ra đối với trẻ con mà nói, người mẹ 70 điểm còn tốt hơn cả người bố 90 điểm, ít nhất thì, trong mắt Tư Nghiên là như thế. Cho nên cậu không cần phải tư ti gì đâu.”
Lời này của anh là nói thật, so với bố, đúng là Tư Nghiên thích mẹ nhiều hơn. Chuyện này hoàn toàn là sự thật.
Anh phải trả lời thế nào đây, cùng lắm là tìm cách đánh trống lảng thôi.
Giang Nhược Kiều quan sát biểu cảm của anh, nụ cười trên mặt anh lại như có như không. Cô gắp một miếng cà chua trong dĩa, vừa ngòn ngọt vừa lành lạnh.
Mỗi kỳ nghỉ hè, hầu như ngày nào bà ngoại cô cũng làm món cà chua trộn đường này.
Lấy cà chua cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó đem trộn với rất nhiều đường rồi bỏ vào tủ lạnh. Vị chua chua ngọt ngọt này đã đi theo cô từ lúc còn nhỏ, đi qua tuổi niên thiếu cho đến tuổi thành niên này, đó là hương vị ấm áp trong ký ức của cô.
Lục Dĩ Thành vội nắm chặt đôi đũa trong tay, khẽ nói: “Xin lỗi cậu, tôi không có ý này.”
Có phải là trong tiềm thức, anh thật sự cho là cô không thể làm tốt hơn anh?
Sao anh lại có ý nghĩ như thế được chứ? Sao anh lại có thế nghĩ như thế cho được?
Rõ ràng là cô đã làm tốt những việc cô có thể làm, có lẽ là do tố chất tâm lý của anh không mạnh bằng cô.
Thế nên anh mới muốn giải thích rõ ràng với cô.
Giang Nhược Kiều cảm thấy rất thú vị, cô thầm nghĩ sao cái tên này ngốc nghếch quá vậy: “Sao tôi lại thấy cậu có ý như vậy nhỉ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]