Hành động này của Lục Dĩ Thành còn thú vị hơn cả việc Tưởng Diên uống rượu thay cho Lâm Khả Tinh.
Đỗ Vũ gào khóc: “Trời đất trời đất ơi, sếp Lục, anh có tình yêu khi nào đấy? Em dùng đầu của mình để cá rằng người khác giới cuối cùng mà anh liên lạc là một nữ sinh!”
Vương Kiếm Phong giễu cợt: “Xem ra là cậu hơi hơi có bệnh rồi đấy, khác giới, khác giới thì chắc chắn là nữ sinh rồi, còn cần cậu cá cược nữa sao?”
“Không đúng, không đúng! Ý em không phải là vậy, mẹ kiếp, anh có hiểu không thế?” Đỗ Vũ nói: “Ý em là, đó không phải giáo viên, cũng không phải phụ huynh học sinh, càng không phải con gái của cô, đó là nữ sinh có thể tiến xa với anh ấy đó, sếp Lục, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!”
Lục Dĩ Thành mặt không đổi sắc uống hết một chai bia, giọng nói hờ hững: “Lời thật lòng, chỉ được hỏi một câu.”
Đây cũng chẳng phải là hiện trường ép cung.
Mọi người không thể làm gì khác hơn ngoài việc kìm nén bản tính tò mò nhiều chuyện của mình lại. Đỗ Vũ tiếp tục xoay chai, lẩm bà lẩm bẩm y như thật: “Phù hộ phù hộ xoay đến chỗ sếp Lục đi, phù hộ.”
Kết quả là…
Cái chai xoay đến chỗ Tưởng Diên.
Đỗ Vũ: “…”
Chuyện gì vậy, đang tò mò chuyện của Lục Dĩ Thành có mà. Tưởng Diên chọn nói lời thật lòng hay mạo hiểm cũng bình thường thôi, không có gì lạ cả, không có ai để tâm.
Nhưng vẫn phải tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2512001/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.