Sau khi xảy ra chuyện đó, Lâm Khả Tinh quay về phòng mình.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, không hòa hoãn lại một chút nào. Cô ta vừa thấy buồn phiền vừa thấy khó chịu, thứ cảm xúc mang tên vui vẻ, ngọt ngào vì được hôn Tưởng Diên cũng biến mất không còn tăm hơi. Cô ta trốn trong phòng, phản ứng đầu tiên là trốn tránh, không biết nên đối mặt với Tưởng Diên như thế nào. Cô ta sợ anh ta sẽ chất vấn mình tại sao lại làm vậy, cũng chẳng biết nên đối mặt với Giang Nhược Kiều ra sao, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của đối phương khiến cô ta sợ hãi vô cùng.
Cô ta nghe thấy động tĩnh dưới tầng, bèn di chuyển cơ thể đã chết lặng của mình đến bệ cửa sổ.
Cách một khoảng, cô ta không nghe rõ cuộc nói chuyện giữa bọn họ, mãi cho đến khi bạn thân Giang Nhược Kiều hét lên một câu…
“Không chia tay để giữ lại ăn mừng năm mới hay gì?”
Trong nháy mắt, thân mình cô ta chợt khựng lại.
Chia tay?
Trong mắt Lâm Khả Tinh tràn đầy nỗi kinh hoàng. Sao lại chia tay cơ chứ? Sao có thể chia tay cho được? Cô ta cảm nhận được nỗi bất an, khóe mắt bất tri bất giác đỏ ửng cả lên. Cô ta cảm thấy đều do bản thân mình cả, nếu cô ta không ghé qua chơi, nếu như cô ta không hồ đồ và chịu lên tiếng ngăn cản anh ta, vậy thì, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ chẳng xảy ra.
Lâm Khả Tinh thích Tưởng Diên nhiều năm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2511997/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.