Lục Dĩ Thành cầm quần áo và đồ dùng hằng ngày của Lục Tư Nghiên rồi ra ngoài.
Tưởng Diên một mình ở lại trong phòng, hết nhìn điện thoại rồi lại uống bia.
Cũng may là từ nhà Lục Dĩ Thành đến khách sạn nơi Giang Nhược Kiều ở có đường tàu điện ngầm chạy thẳng tới đó, anh đi nhanh tới đó, dùng tốc độ nhanh nhất tới dưới lầu khách sạn, vừa thở d0c vừa gọi điện cho Giang Nhược Kiều.
Chẳng bao lâu sau, Giang Nhược Kiều đi xuống dưới.
Lục Dĩ Thành ngồi trong đại sảnh khách sạn, đây là một chuỗi khách sạn nhanh, phòng khách của khách sạn rất nhỏ. Giang Nhược Kiều hơi ngạc nhiên mà nhìn anh: “Sao cậu tới nhanh vậy?”
Cô đang chuẩn bị tẩy trang thì nhận được điện thoại của anh.
Tính ra thì chỉ mới có nửa tiếng mà thôi.
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, anh về nhà một chuyến, lấy đồ rồi lại quay lại.
Lục Dĩ Thành đã lấy lại nhịp thở, anh cũng không muốn nói dối gì cô nên nói thật luôn: “Tưởng Diên tới tìm tôi, cậu ấy vẫn đang ở trong nhà của tôi.”
Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Thành nhắc tới Tưởng Diên sau khi Giang Nhược Kiều chia tay với anh ta.
Giang Nhược Kiều trố mắt mất vài giây, sau đó mới lấy lại tinh thần rồi “ồ” một tiếng đầy bình thản, dường như cô chẳng hứng thú gì với vấn đề này.
Lục Dĩ Thành đưa túi cho cô.
Dù đang gấp gáp, anh vẫn sắp xếp quần áo rất gọn gàng: “Trong túi này có khăn mặt của thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2511980/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.