Nhiều lúc, con trai luôn tự tin một cách thái quá.
Tưởng Diên cho rằng Giang Nhược Kiều đồng ý nghe anh ta giải thích đồng nghĩa với việc hai người họ có thể quay lại với nhau. Anh ta bước khỏi ra sự buồn rầu lúc trước, nói lời tạm biệt với Lục Dĩ Thành, rời khỏi nhà anh rồi gọi xe về khu danh môn. Không biết vì sao, lần này, khi trở về nhà họ Lâm, tâm trạng của Tưởng Diên hơi phức tạp, anh ta nghĩ tới Lâm Khả Tinh, nghĩ tới mớ bòng bong mới xảy ra gần đây, vào giờ phút này đây, anh ta hơi sợ việc phải nhìn thấy Lâm Khả Tinh. Đối với Giang Nhược Kiều, anh ta nhất quyết không buông tay, thế nhưng, đối với Lâm Khả Tinh thì…
Tưởng Diên cố gắng không ngẩng đầu nhìn về phía nhà chính, cũng không ngẩng đầu nhìn lên tầng hai như thói quen nữa.
Anh ta cúi đầu, mắt nhìn thẳng mà bước vào nhà nhỏ.
Lúc đi vào, anh ta gặp mẹ mình.
Mẹ Tưởng thấy anh ta về thì lòng chợt nhẹ nhõm hẳn. Dù có nói thế nào, chim bay mệt cũng sẽ nhớ về tổ, hai ngày nay, mặc kệ anh ta ở đâu, mặc kệ anh ta ở cùng với ai, đến cuối cùng anh ta vẫn biết đường quay về, trở về nhà họ Lâm. Thực ra chỉ cần Lâm Khả Tinh để tâm đến điều này nhiều hơn, cô ta sẽ nhận ra rằng, chỉ có nhẫn nại chờ đợi mới đổi được quả ngọt. Có điều, hình như Khả Tinh đã quá vội vã, cô ta đã đi sai một nước cờ và lâm vào trạng thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2511978/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.