Lục Tư Nghiên thở hổn hển, mái tóc xoăn đó giờ cũng duỗi thẳng ra.
Thể lực của Lục Dĩ Thành rất tốt, chạy trăm mét nước rút cũng chỉ khiến anh hơi thở gấp một chút. Theo bản năng, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, rất tốt, không trễ một giây phút nào, bọn họ là người ra sớm nhất.
Giang Nhược Kiều nhanh chóng kéo Lục Tư Nghiên vào dưới ô che nắng, vẻ mặt trìu mến mà lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cậu nhóc: “Con có ngốc hay không, chạy nhanh thế làm gì.”
Giang Nhược Kiều liếc Lục Dĩ Thành: “Cả cậu nữa, không sợ thằng bé bị say nắng hả?”
Lục Dĩ Thành: “…”
Vẫn là Lục Tư Nghiên đứng ra giải thích: “Con không sợ say nắng, con sợ mẹ tức giận hơn!”
Mẹ tức giận mới là vấn đề nghiêm trọng nhất cơ mà, nhỉ?
Sao nhóc dám để mẹ chờ trước cổng trường giữa trời nắng chói chang như vậy được.
Giang Nhược Kiều: “…”
Để làm gì hả, cô cũng có phải ma quỷ gì đâu?
“Không đâu.” Cô nói, nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể: “Mẹ bằng lòng chờ mà.”
Lục Tư Nghiên che lỗ tai lại: “Không nghe, không nghe, người nào tin là người đó xong đời!”
Cậu nhóc còn khoa trương bỏ tay xuống, rất nghiêm túc mà nói với Lục Dĩ Thành: “Bố cũng không tin mà, đúng không bố ơi?”
Lục Dĩ Thành nín cười.
Thật ra anh thấy không có vấn đề gì cả, đúng là không nên để người khác phải đợi chờ mình, hơn nữa, cô còn sợ phơi nắng và sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2511951/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.