Thật hiếm khi thấy cảnh tượng Lục Dĩ Thành lại dông dài như vậy.
Rồi anh cũng lải nhải đến mức Giang Nhược Kiều chịu thua và đi về. Lục Dĩ Thành luôn cảm thấy mấy việc như thức qua đêm này không phù hợp với cô, đêm hôm khuya khoắt… Nếu anh thay cô xếp hàng thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Giang Nhược Kiều bước ra khỏi bệnh viện, cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Vừa qua Tết Trung Thu, trăng vẫn tròn vành vạnh. Cô nghĩ đến Lục Dĩ Thành đang đứng xếp hàng ở đại sảnh bệnh viện, bất ngờ thay, cô mới quen biết anh cách đây không lâu, nhưng suốt quãng thời gian qua đến nay, mỗi phút mỗi giây, cô đều thấy an lòng vì cô còn có anh. Ông bà ngoại cô có hai cô con gái, một là mẹ cô, người còn lại là dì nhỏ. Cuộc hôn nhân của dì cô rất mỹ mãn, gia đình hạnh phúc. Còn bố cô lại mất đột ngột, cô được mẹ dẫn về ở với ông bà ngoại, sau này mẹ cũng kết hôn lần nữa rồi tới nơi khác sống… Ông bà ngoại thương yêu và thấy đau lòng thay cho cô, lo cô không có một mái nhà nên đã nói chuyện, bàn bạc với dì nhỏ và chồng của dì là hai căn nhà đứng tên hai ông bà sẽ để lại cho cô.
Dì nhỏ của cô cũng rất thương cô nên dì ấy không có ý kiến gì đối với việc này.
Nhưng phong tục của thành phố Khê là, ai là người thừa kế tài sản thì người đó phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc ông bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2511911/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.