Lục Dĩ Thành cũng là một người rất thông minh, ban đầu, khi nghe thấy câu nói này của Giang Nhược Kiều, anh chưa phản ứng lại kịp, nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh thấy hơi xấu hổ.
Có phải anh đã quá dông dài rồi không?
Nhưng khi nghe thấy cô nói cô muốn làm khoai tây sợi, anh sẽ bất giác lo lắng, vì trước đây, khi cắt khoai tây thành sợi, chính bản thân anh cũng suýt bị đứt tay.
Cô gần như không có kinh nghiệm trong chuyện nấu nướng, độ khó của việc cắt khoai tây thành sợi quá cao.
Sau đó lại nghe thấy cô nói xương sườn với Coca, anh lại nghĩ đến vết sẹo trên cổ tay trái của mình, nếu không nhìn kỹ thì rất khó thấy nó, nhưng anh vẫn nhớ cái cảm giác đau rát khi bị dầu nóng bắn lên tay.
Chỉ là, anh không muốn cô cũng trải qua những điều như vậy.
“Đúng là tôi lải nhải hơi nhiều thật.” Lục Dĩ Thành tự kiểm điểm lại bản thân mình một lượt: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, như thể từ khi Tư Nghiên đến đây là đã như vậy rồi.”
Giang Nhược Kiều bật cười: “Tôi cũng đâu nói cậu như thế là không tốt. Tôi chỉ nghĩ, cậu như vậy sẽ khiến cho bản thân vất vả rất nhiều.”
Sở dĩ cô vẫn có thể thoải mái như trước, hoàn toàn là nhờ Lục Dĩ Thành đã gánh vác phần lớn trách nhiệm.
Lục Dĩ Thành cũng hiểu ý cô, anh cầm điện thoại, giọng điệu anh sốt sắng, anh nói: “Không thấy vất vả.”
“Hả?”
“Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2511866/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.