Lục Dĩ Thành cũng là một người rất thông minh, ban đầu, khi nghe thấy câu nói này của Giang Nhược Kiều, anh chưa phản ứng lại kịp, nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh thấy hơi xấu hổ.
Có phải anh đã quá dông dài rồi không?
Nhưng khi nghe thấy cô nói cô muốn làm khoai tây sợi, anh sẽ bất giác lo lắng, vì trước đây, khi cắt khoai tây thành sợi, chính bản thân anh cũng suýt bị đứt tay.
Cô gần như không có kinh nghiệm trong chuyện nấu nướng, độ khó của việc cắt khoai tây thành sợi quá cao.
Sau đó lại nghe thấy cô nói xương sườn với Coca, anh lại nghĩ đến vết sẹo trên cổ tay trái của mình, nếu không nhìn kỹ thì rất khó thấy nó, nhưng anh vẫn nhớ cái cảm giác đau rát khi bị dầu nóng bắn lên tay.
Chỉ là, anh không muốn cô cũng trải qua những điều như vậy.
“Đúng là tôi lải nhải hơi nhiều thật.” Lục Dĩ Thành tự kiểm điểm lại bản thân mình một lượt: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, như thể từ khi Tư Nghiên đến đây là đã như vậy rồi.”
Giang Nhược Kiều bật cười: “Tôi cũng đâu nói cậu như thế là không tốt. Tôi chỉ nghĩ, cậu như vậy sẽ khiến cho bản thân vất vả rất nhiều.”
Sở dĩ cô vẫn có thể thoải mái như trước, hoàn toàn là nhờ Lục Dĩ Thành đã gánh vác phần lớn trách nhiệm.
Lục Dĩ Thành cũng hiểu ý cô, anh cầm điện thoại, giọng điệu anh sốt sắng, anh nói: “Không thấy vất vả.”
“Hả?”
“Tôi không thấy vất vả.” Lục Dĩ Thành nói: “Tôi rất sẵn lòng.”
Giang Nhược Kiều hạ tầm mắt xuống: “Vậy thì tôi sẽ nhớ thật kỹ.”
Chính anh đã nói, anh rất sẵn lòng.
…
Cuối cùng thì Giang Nhược Kiều cũng không làm khoai tây sợi, cũng chẳng làm xương sườn với đùi gà nữa, cô làm một món mà mà người ta bảo rằng “khó có ai thất bại khi chế biến” – trứng rán cà chua. Thái độ cô thành kính mà làm theo từng bước như trên mạng chỉ dẫn, cuối cùng cũng rán được một đĩa trứng rán cà chua, hơn nữa, hương vị cũng khá ổn!
Giang Nhược Kiều phổng mũi đắc ý: “Sự thật đã chứng minh, mình cũng có chút thiên phú nấu nướng trong người đó chứ.”
Cô chỉ làm một đĩa trứng rán cà chua, chiên thêm vài chiếc xúc xích jambon bằng nồi chiên không dầu mà cô mới mua cách đây ít lâu.
Lục Tư Nghiên suýt thì bật khóc.
Nhóc thật sự rất ngạc nhiên, món trứng rán cà chua mà mẹ làm có hương vị khá ngon miệng. Sau khi ăn xong, Giang Nhược Kiều lại rửa sạch nồi niêu và bát đĩa trong tâm trạng vui vẻ. Cô bỗng hiểu ra rằng, trong “tương lai” kia, phần lớn nguyên nhận khiến “cô“ nấu ăn không ngon là vì có sự dung túng của Lục Dĩ Thành, còn non nửa phần còn lại chắc là do bản thân cô lười biếng. Cô mới nấu một món thôi mà đã mơ hồ cảm thấy trên người mình ám đầy mùi khói dầu.
Cả tóc cũng thế.
Chút nữa về ký túc xá cô phải gội đầu, tắm rửa thật sạch sẽ, nếu không thì sẽ luôn cảm thấy cơ thể có mùi khó chịu.
Sau bữa ăn, Giang Nhược Kiều ngồi bên cạnh Lục Tư Nghiên giúp cậu nhóc làm bài tập thủ công. Trường mầm non có rất nhiều tiết làm thủ công, sắp đến năm mới nên thầy Hùng chủ nhiệm lớp có nhắn tin trong nhóm phụ huynh, muốn bố mẹ và các con cùng nhau làm đồ vật có chủ đề liên quan đến Tết, và những món đồ này sẽ được đặt trong lớp học. Lúc làm được một nửa thì không đủ đất sét, Lục Tư Nghiên lanh lẹ nói: “Trong thư phòng của bố có hộp mới, để con đi lấy!”
Giang Nhược Kiều chưa kịp nói gì thì cậu nhóc này đã nhanh như chớp mà vọt vào thư phòng của Lục Dĩ Thành.
Ngoại trừ lần đó ra, Giang Nhược Kiều chưa từng vào lại thư phòng của Lục Dĩ Thành thêm lần nào.
Cô luôn cảm thấy thư phòng cũng là một nơi rất riêng tư, hơn nữa, cô từng nghe anh nói anh cũng sẽ xử lý công việc trong thư phòng.
Trong lúc Giang Nhược Kiều đang ngậm ngùi đoán trước được từ giờ trở đi, sau giờ tan làm, Lục Dĩ Thành sẽ bận bịu đến thế nào thì chợt trong thư phòng truyền đến đến tiếng la đầy kinh ngạc của Lục Tư Nghiên: “Wow!”
Giang Nhược Kiều bị cậu nhóc dọa cho giật mình, vội vã đứng dậy bước nhanh vào thư phòng.
Không có gì xảy ra cả, Lục Tư Nghiên chỉ đang mở ngăn kéo, nhìn vào bên trong.
“Sao vậy?” Giang Nhược Kiều đứng ở cửa phòng hỏi.
Lục Tư Nghiên vẫy vẫy tay, vẻ mặt tràn đầy phấn khích: “Mẹ, mẹ mau lại đây, mau lại đây đi mẹ.”
Giang Nhược Kiều do dự bước tới, lơ đễnh liếc mắt nhìn vào trong ngăn kéo, đột nhiên sững người, ấy thế mà lại là một ngăn kéo chất đầy hoa hồng giấy.
Cô vẫn còn ngạc nhiên, chưa phản ứng lại kịp.
Lục Tư Nghiên muốn sờ lắm, nhưng lại không dám chạm vào, dùng giọng điệu như muốn tranh công để kể cô nghe: “Quả nhiên, bố vẫn nghe thấy lời con nói mà! Bố vẫn tin lời con nói!”
“Con đã nói gì với bố con thế?” Giang Nhược Kiều hỏi.
Nhưng ngăn kéo ngập tràn hoa hồng giấy kia vẫn thu hút cô, cô chẳng thể nào rời mắt khỏi những bông hoa hồng giấy đó, dù chỉ là một chút.
Lục Tư Nghiên nói: “Con nói trong nhà của chúng ta có một bó hoa hồng rất lớn, tất cả đều do bố gấp cho mẹ, chín trăm chín mươi chín đóa, mỗi ngày bố gấp một đóa, là món quà quý giá nhất của mẹ, cũng bởi vì siêu nhiều đóa hồng này nên mẹ mới kết hôn với bố!”
Vẻ mặt Giang Nhược Kiều sững sờ.
Cô biết, Lục Tư Nghiên đang nói đến nơi gọi là “tương lai” kia.
Trong tương lai đó, một “Lục Dĩ Thành” khác đã gấp cho một “Giang Nhược Kiều” khác chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng giấy.
Mỗi ngày gấp một đóa? Cuối cùng là dùng cả một bó hoa hồng giấy đó để cầu hôn sao?
Cô chẳng hề cố ý dò hỏi Lục Tư Nghiên về những chuyện trong “tương lai” kia, nhưng trong nháy mắt, cô lại thấy ghen tị với “cô”. Cô từng được rất nhiều người yêu thích cuồng nhiệt, cũng từng nhận được rất nhiều loại hoa hồng, từng thấy nhiều món quà như vậy, nhưng thật lòng mà nói, nó chẳng dễ khiến cô động lòng. Vậy mà, ngay giây phút này, nghe thấy mỗi ngày một “Lục Dĩ Thành” khác sẽ gấp một đóa hồng, cuối cùng góp đủ đến chín trăm chín mươi chín đóa để cầu hôn, trái tim cô thấy rung động vô cùng.
Chín trăm chín mươi chín đóa hồng, cũng là chín trăm chín mươi chín đêm dài.
Một tấm chân tình, thật đáng quý biết bao.
Cho nên, sau khi Lục Dĩ Thành nghe Tư Nghiên nói như vậy, anh cũng bắt đầu gấp hoa hồng sao? Cũng muốn noi theo chính mình trong tương lai, gấp đến chín trăm chín mươi chín đóa?
Trong tương lai kia, Lục Dĩ Thành muốn cầu hôn.
Vậy, bây giờ anh mang suy nghĩ gì khi gấp hoa hồng giấy?
Giang Nhược Kiều khẽ cười, giọng cô rất nhỏ: “Tư Nghiên, mẹ thử con một chút nhé, con đếm xem trong này có bao nhiêu đóa hồng nào.”
Lục Tư Nghiên cũng có tính hiếu thắng.
Bây giờ nhóc đã học đếm được khá chuẩn, hơn nữa còn đếm rất nhanh.
Chỉ trong chốc lát mà nhóc đã đếm xong, giòn giã đáp: “Bốn mươi hai đóa ạ!”
Cũng là bốn mươi hai ngày.
Giang Nhược Kiều tính thử, cô chợt hiểu ra, tên ngốc Lục Dĩ Thành này, để gấp ra ngần ấn đoá hồng, anh cũng phải tiêu tốn hơn hai đến ba năm.
Chẳng lẽ… anh muốn thuận theo tự nhiên rồi đến gần ba năm sau mới định tung chiêu tỏ tình với cô hả?
Thuận theo tự nhiên mà thế này là quá lố rồi.
Tốc độ chậm quá đi mất.
Gần ba năm đó, khi ấy Tư Nghiên cũng đã lên tiểu học.
Có thể rút nhỏ đi một số, như chín mươi chín đóa chẳng hạn.
Chín mươi chín đóa hoa hồng, tức là chỉ còn hơn năm mươi ngày nữa, còn chưa tới hai tháng… không phải là không được!
Giang Nhược Kiều tính toán ngày tháng, lấy điện thoại ra đánh dấu trên lịch, khoanh tròn ngày mà Lục Dĩ Thành gấp xong chín mươi chín đoá hồng.
Nhưng chuyện này cần phải được giữ bí mật!
Giang Nhược Kiều đóng ngăn kéo lại, kéo Lục Tư Nghiên ra ngoài phòng khách, suy tư hồi lâu rồi mới làm ra vẻ không để ý, nói: “Thật ra, hôm nay chúng ta làm như vậy là không đúng.”
Lục Tư Nghiên đang cắt giấy, nghe vậy thì nhóc ngẩng đầu lên: “Tại sao ạ?”
“Mẹ nói này, chúng ta chưa có sự cho phép của bố con mà đã vào thư phòng của cậu ấy, còn mở ngăn kéo của bố con ra xem nữa m, mẹ thấy chuyện này không tốt lắm đâu.”
Vẻ mặt Lục Tư Nghiên vô cùng khó hiểu: “Nhưng bố đâu nói là không cho chúng ta vào.”
“Bố con không nói không có nghĩa là chúng ta làm vậy là đúng.” Giang Nhược Kiều kiểm điểm lại bản thân: “Mẹ không nên vào, việc này là sai, cho nên chút nữa khi mẹ về ký túc xá, mẹ sẽ viết một bản kiểm điểm.”
Lục Tư Nghiên: “?”
“Không cần đến thế…” Sao đến mức phải viết bản kiểm điểm rồi.
Giang Nhược Kiều: “Cần. Chỉ là, bản kiểm điểm này, tạm thời không thể nộp cho bố của con được.”
Lục Tư Nghiên thuận theo lời cô, hỏi: “Vậy khi nào chúng ta phải nộp cho bố vậy ạ?”
Giang Nhược Kiều sờ cằm: “Năm năm sau đi, ngày này năm năm sau.”
Lục Tư Nghiên kinh ngạc: “Năm năm ạ, phải lâu đến vậy sao mẹ? Tại sao vậy ạ?”
Giang Nhược Kiều nghĩ thầm: Vì da mặt của mẹ con hơi mỏng đó chứ sao nữa, không thể để bố con của bây giờ biết mẹ con đang háo hức chờ nhận hoa hồng được.
Giang Nhược Kiều làm vẻ nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Bởi vì năm năm sau, mẹ và bố con cũng bắt đầu chính thức đi làm, trở thành nô lệ cho tư bản.”
Quả nhiên, sự chú ý của Lục Tư Nghiên bị dời sang chỗ khác: “Nô lệ cho tư bản là gì?”
Giang Nhược Kiều dừng lại để giải thích tường tận, cuối cùng khiến Lục Tư Nghiên buông chuyện bản kiểm điểm kia xuống, xong xuôi hết thảy, cô mới chốt lại: “Cho nên, tạm thời chúng ta không thể để cho bố con biết là hôm nay chúng ta đã vào thư phòng của bố con và đã nhìn thấy hoa hồng cậu ấy gấp.”
Lục Tư Nghiên gật đầu: “Vậy con sẽ không kể đâu.”
Bấy giờ Giang Nhược Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi, nhưng cô vẫn hơi hoài nghi: “Con không kể thật sao?”
Lục Tư Nghiên: “Chuyện này, con khó lòng mà nói trước được.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Lục Tư Nghiên cười ranh mãnh: “Miệng của con nói là nó muốn ăn ba cặp cánh gà chiên KFC, ăn Pizza Hut cỡ mười inch, ăn năm cái bánh tart trứng vừa mới ra lò cộng thêm hai cốc cheese vị nho… thì mới không kể.”
Giang Nhược Kiều: “??”
Làm ơn, ai đó hãy nói cho cô biết, tại sao lừa trẻ con ngày nay lại khó đến vậy, sao nhóc này muốn ra điều kiện với cô rồi?!
Lục Tư Nghiên chớp mắt: “Mẹ, mẹ có chịu không?”
Giang Nhược Kiều chỉ có thể cắn răng trả lời: “… Chịu.”
Cô khổ quá mà.
Lục Tư Nghiên nói: “Nếu như thêm ba bữa gà nướng, năm cây kem ốc quế vị socola, ba cốc thạch cam siêu lớn, một túi kẹo bơ cứng to, vậy ngay cả khi mẹ không viết bản kiểm điểm kia, con cũng sẽ không nói.”
Giang Nhược Kiều: “? Không.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc: “Mẹ muốn viết, ngay hôm nay, vừa về mẹ sẽ viết, mẹ còn muốn viết hai trăm nghìn chữ. Chuyện vừa rồi thật sự là sai, nên mẹ nhất định phải viết bản kiểm điểm, chắc chắn cũng sẽ đưa cho bố con xem, nhưng không phải là bây giờ.”
Cô muốn làm tấm gương tốt.
Bản kiểm điểm hai trăm nghìn chữ thôi mà… chuyện nhỏ.
…
Sau khi Lục Dĩ Thành về nhà, Giang Nhược Kiều vội vã quay về ký túc xá để chuẩn bị viết bản kiểm điểm.
Vào những ngày phải đi học, Lục Tư Nghiên thường đi ngủ sớm hơn vào buổi tối. Sau khi Lục Dĩ Thành bước ra khỏi phòng ngủ, nghĩ đến việc hôm nay Giang Nhược Kiều đã tự tay nấu ăn, anh đi vào bếp, chợt nhận ra chẳng có đất cho anh dụng võ. Mặt bàn sáng bóng sạch sẽ, bồn rửa bát cũng trống không, chảo chống dính cũng đã được rửa sạch sẽ.
Vừa định rời phòng bếp, anh thoáng thấy trên tủ lạnh đính một tờ giấy ghi chú.
Anh bước đến trước tủ lạnh, kéo tờ giấy ghi chú ra…
“Đồ ăn đã được hâm nóng trong nồi cơm điện, tôi nghĩ lại rồi, để một mình Tư Nghiên được “khai sáng” về tài nấu nướng của tôi thì không ổn, vậy nên cậu phải nếm thử đi nhé.”
Quả thật là nồi cơm điện đang được giữ ở chế độ giữ ấm.
Anh nhấn mở nồi ra, một mùi hương của thức ăn xộc vào mũi.
Nhìn kỹ hơn, bên trong có một cái đĩa, có cơm và trứng rán cà chua, và xúc xích jambon đã được cắt thành từng lát.
Vẫn còn nóng.
Anh cẩn thận bưng đĩa ra, cầm đôi đũa lên rồi ngồi xuống trước bàn ăn, khóe môi khẽ cong lên, nếm thử món ăn với tâm trạng vô cùng trân quý.
Hương vị khá ngon, không khó ăn chút nào.
Thật ra thì anh cũng không đói lắm, nhưng anh vẫn ăn hết cả đĩa thức ăn, chỉ là, lúc ăn gần hết mới nhớ ra mình lại không chụp ảnh lưu lại, lòng anh không nhịn được mà dâng lên chút tiếc nuối.
Anh vừa thở dài vừa nhắn tin qua WeChat cho Giang Nhược Kiều, tin nhắn đầu tiên là năm ngôi sao.
Tin nhắn thứ hai là: [Khen ngợi tài nghệ nấu nướng cấp bậc năm sao
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]