Tới gần Tết Nguyên đán, dòng người ở Bắc Kinh ít hẳn đi trông thấy.
Trước đây, khi đi tàu điện ngầm thì lúc nào cũng phải chen chúc, còn bây giờ thì tàu điện ngầm đã vắng hơn không ít, rất nhiều công nhân nhập cư đã về quê, gần như là cả Giang Nhược Kiều lẫn Lục Dĩ Thành đều tham dự các cuộc họp thường niên của công ty mình, họp thường niên thì chỉ đơn giản là ăn uống tiệc tùng rồi sau đó bốc thăm trúng thưởng. Bấy lâu nay, Giang Nhược Kiều đều được mệnh danh là “tù trưởng châu Phi” [*] nên khi bàn về việc bốc thăm trúng thưởng, vận may của cô không hẳn là tốt. Bốn người trong ký túc xá đi mua đồ uống, trên ba cái nắp đều viết “Tặng thêm một chai”, chỉ có cô là “Cảm ơn đã ủng hộ”.
[*] Tù trưởng châu Phi: Ý chỉ những người cực kỳ xui xẻo.
Cô chỉ coi mình là người đi cùng.
Cho đến khi cô rút được vòng tay thông minh.
Cô cầm hộp trở về chỗ ngồi mà vẫn chưa nguôi sửng sốt, sao cô lại trúng thưởng vậy nhỉ? Mà, cái vòng tay thông minh này màu đen… không hợp với ngoại hình của cô cho lắm, so với loại vòng tay này thì cô thích đeo lắc tay hoặc vòng tay hơn. Cô giơ tay lên nhìn thoáng qua cổ tay mình, có lẽ là do thẩm mỹ của cô có hạn cho nên cô cứ cảm thấy cái vòng tay thông minh này không hợp với phong cách của cô.
Đúng lúc này, một chị tiền bối bên cạnh hỏi cô: “Có phải là em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2511841/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.