Nói thật hay mạo hiểm ư?
Lục Dĩ Thành hơi ngạc nhiên, không ngờ cô lại nhắc tới việc chơi trò này.
Chủ yếu là do lần cuối cùng anh chơi trò chơi này là khi họ ở nông trại, suýt chút nữa anh đã sinh ra bóng ma tâm lý, cứ thấy trò này không có gì hay ho cả. Nhưng cô vừa nói là chỉ có hai người bọn họ chơi.
Thấy Lục Dĩ Thành im lặng, Giang Nhược Kiều lại hỏi: “Sao vậy, cậu không muốn chơi sao?”
Chắc chắn không phải do không có thời gian, nếu không thì anh đã không rủ cô đi xem phim, mua sắm, vậy nên… là do không muốn chơi sao?
Lục Dĩ Thành vội lắc đầu: “Không phải, là…” Anh lựa chọn thành thật: “Lần trước tôi chơi trò này thấy không vui.”
Giang Nhược Kiều bị anh chọc cười, cầm ly cười ha hả.
“Ý cậu là lúc ở nông trại đó hả?” Cô vui vẻ hỏi anh.
Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi nghĩ, có lẽ là cả đời này cũng không thể quên được.”
Quá mạo hiểm. Anh sẽ không bao giờ quên được, anh đoán rằng, với những người có mặt chơi trò chơi này vào lần ấy, hẳn là về sau vẫn sẽ nhớ đến thời điểm đó, ấn tượng quá sâu sắc.
Bỗng dưng Giang Nhược Kiều thấy hứng thú: “Cho nên, lần đó người khác phái cuối cùng cậu liên lạc là tôi à?”
Lục Dĩ Thành nhìn cô một cái rồi gật đầu.
Tất nhiên rồi, nếu là người khác thì anh cần gì từ chối trả lời câu hỏi đó để phải uống rượu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2511837/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.