Mang tiếng là bánh quy đem đến cho Phó Chi Dữ nhưng Dụ Thần ngồi ăn hơn nửa hộp. Ăn xong cậu gọi người mua sữa bò đến, thế là xong một bữa trà chiều trong văn phòng Phó Chi Dữ. Sau đó, cậu chẳng có gì để làm cả… Sau đó cậu ngửa mặt lên trời… Hoiiiiiiiiiiiiiii. Phó Chi Dữ nói 6 giờ kết thúc cuộc họp nhưng lại kết thúc sớm hơn nửa tiếng. 5 giờ 30, Dụ Thần nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Cửa được mở ra, Phó Chi Dữ cùng với một vài cấp dưới đi vào. Dường như mọi người không ngờ trong phòng làm việc của Phó Chi Dữ có người khác, vài người bị đứng hình mất mấy giây. Sau đó họ lập tức hiểu ra tình hình. Một thời gian trước, tin tức sếp Phó đã có người thương được lan truyền khắp nơi, dập tắt giấc mộng của hơn nửa nhân viên trong công ty. Sau đó, không biết ai tìm được tư liệu, mò được weibo của bạn trai sếp Phó. Chàng trai nhiếp ảnh gia con lai này lập tức trở thành đề tài nóng sốt được bàn luận trong công ty. Những người từng kêu gào sếp Phó là “ông xã” lập tức lọt hố CP, từ nhân viên lễ tân cho đến giám đốc các phòng ban đều không ngừng than: Hai người này đẹp đôi quá trời. Sau đó họ bắt đầu “xuôi dòng lịch sử”, bới đến công ti sản xuất TV lần trước. Bảo sao sếp tổng lại đích thân đi đàm phán hợp đồng nhỏ như thế. Hóa ra là công ti của bố vợ. Đã hiểu, đã hiểu. Hiểu hết tất cả rồi. Lúc này, Dụ Thần ngồi một mình trên ghế sô pha đơn cạnh bàn trà. Có lẽ là cậu đang đợi Phó Chi Dữ tan làm, chán quá không có gì làm nên cầm một cuốn sách để đọc. Lúc mọi người đi vào, cậu ngẩng đầu lên. Thiếu niên xinh đẹp ấy, ngồi bên cửa sổ kính, bên ánh chiều tà lúc hoàng hôn. Nếu như không có sếp Phó ở đây, chắc chắn họ sẽ biến thành paparazi, điên cuồng chụp ảnh Dụ Thần. Đẹp trai nghiêng thành đổ nước. Bọn họ cứ nhìn chằm chằm Dụ Thần. Phó Chi Dữ vừa đi vào, quay đầu lại nhìn thì thấy đám cấp dưới của mình mặt ngu ngơ nhìn bạn trai mình. Nhiệt độ không khí xung quanh sếp Phó lập tức giảm xuống. “Mọi người đang làm gì thế?” Nhóm người lập tức tỉnh mộng, vội vã bàn chuyện chính. Mà Dụ Thần ngồi ở trên sô pha thì cứ nghĩ là mình phải đến chào hỏi mọi người nhưng từ lúc Phó Chi Dữ bước vào cho đến khi mọi người bắt đầu bàn về công việc, Phó Chi Dữ chỉ mỉm cười với cậu đúng một cái, không thêm gì nữa cả. Thôi được rồi, đọc sách tiếp thôi. Nhưng sách Dụ Thần đang xem là sách gì? Cậu lấy bừa ở trên giá sách cốt là để xây dựng hình tượng bạn trai hết sức tri thức cho Phó Chi Dữ nở mày nở mặt. Dụ Thần để điện thoại ở trong sách, như thể đang quay về hồi học cấp ba, lén chơi điện thoại. Tuy nhiên, bảo Dụ Thần bây giờ đang đọc sách thì cũng không có vấn đề gì. Cậu đang đọc sách thật mà. Chỉ là cậu đang đọc tiểu thuyết, loại tiểu thuyết với rất nhiều chữ H. Đừng hỏi cậu làm thế nào vớ được bộ tiểu thuyết này. Đây là lần đầu tiên cậu đọc mà. Cậu bấm tìm kiếm vu vơ trên mạng rồi tìm cuốn tiểu thuyết đứng đầu bảng. Để đọc được cuốn tiểu thuyết này Dụ Thần tải cả app về, còn vung rất nhiều tiền để cổ vũ cho tác giả. Viết quá đỉnh. Tiểu thuyết cao H còn có thể hay đến mức này sao? Phó Chi Dữ ở bên này kết thúc công việc chỉ trong vỏn vẹn 5 phút. Nhóm nhân viên cấp dưới cung kính chào anh. Đến khi mọi người đều rời khỏi phòng làm việc, trong tầm nhìn của Dụ Thần, Phó Chi Dữ đi đến bên cửa, nhìn vô cùng bất cần, khóa trái cửa lại. Dụ Thần vùi đầu vào sách, trong lòng cười như điên. Sao Phó Chi Dữ lại đáng yêu đến mức này. “Em đọc gì thế?” Phó Chi Dữ tiến lại gần. Trước đó Dụ Thần đã cất điện thoại đi từ trước rồi, cậu đưa cho Phó Chi Dữ xem cuốn sách mình đang cầm. Phó Chi Dữ: “Em thích đọc cái này à?” Dụ Thần lắc đầu: “Em chỉ tiện tay cầm thôi chứ em không thích đọc.” Phó Chi Dữ “ừ” một tiếng. Dụ Thần đứng dậy, để sách xuống. Lúc cậu làm những hành động này, Phó Chi Dữ ghim chặt ánh mắt vào người cậu. Cậu cảm thấy rõ ràng mình không làm gì cả nhưng lại như đang trêu ngươi Phó Chi Dữ. Động tác cực kì chậm chạp nhìn kiểu gì cũng thành ra cậu đang chòng ghẹo anh. Hỏi Phó Chi Dữ tối nay muốn ăn gì cũng là đang đùa giỡn anh. “Em muốn ăn gì?” Phó Chi Dữ hỏi Dụ Thần. Dụ Thần tỏ vẻ: “Em không biết, nhưng mà bây giờ em đói lắm.” Dụ Thần nhìn rõ sự thất vọng trong ánh mắt Phó Chi Dữ: “Chúng ta đến tòa nhà bên cạnh xem sao. Ở đó có nhiều đồ ăn.” Dụ Thần nghiêng đầu: “Không muốn.” Cậu không tin Phó Chi Dữ có thể nhịn được. Phó Chi Dữ: “Ăn thịt dê?” Dụ Thần trưng ra bộ mặt tủi thân: “Không thích.” Phó Chi Dữ: “Lẩu?” Dụ Thần không nhịn được gợi ý cho anh: “Làm thế nào để kéo rèm lại thế ạ?” Phó Chi Dữ: “Dùng điều khiển từ xa.” Anh nói xong thì lấy điều khiển ở trên bàn trà, bấm kéo rèm lại. Một lát sau, toàn bộ ánh nắng cuối ngày đều bị chặn lại. Dụ Thần túm lấy cà vạt của Phó Chi Dữ: “Vẫn chưa hiểu hả đồ đại ngốc.” Phó Chi Dữ chớp mắt: “Có lẽ là anh hiểu rồi.” Dụ Thần: “Đâu phải em vừa mới dạy anh đâu.” Phó Chi Dữ nuốt nước bọt: “Em muốn ăn anh không?” A a a a a a a a! Lần này thì trúng phóc rồi! Có câu nói này của Phó Chi Dữ, Dụ Thần lập tức ra tay, môi lập tức hoạt động. Vốn dĩ định uốn lưỡi “hoi” một tí nhưng hình như hơi khó thao tác. Nhưng không vấn đề gì. Dần dần, Dụ Thần phát hiện ra khả năng học tập của Phó Chi Dữ vẫn rất tốt. Dụ Thần chỉ dẫn dắt một chút thôi là lời nói dâm đãng của Phó Chi Dữ lập tức tuôn ra ào ào. Hệt như trong cuốn tiểu thuyết kia đã viết, những lúc như thế này, nói vài lời dâm đãng tình ái thì cảm giác sẽ khác hẳn. Dụ Thần ngày càng gần hơn với đẳng cấp lưu manh. Phó Chi Dữ cũng thế. Phó bản phòng làm việc đã được mở khóa, mong chờ đến với cửa ải tiếp theo. Ăn xong Phó Chi Dữ, cuối cùng họ vẫn đến tòa nhà bên cạnh. Dụ Thần vốn định đến tối sẽ tiếp tục ở cùng Phó Chi Dữ, nhưng ăn cơm được một nửa thì công ti đột nhiên có việc gấp, cậu vội vã chạy về. Không phải chuyện gì lớn. Một giám đốc làm sai văn kiện. Vì chỉ có cậu có mật khẩu của văn kiện này nên cậu chạy về công ti sửa lại, in ra rồi về nhà luôn. Một ngày làm việc là một ngày, một ngày nghỉ cũng là một ngày. Nhưng đến lúc tự mình trải nghiệm thì có thể cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn khác. Một ngày nghỉ quá ngắn ngủi. Rõ ràng là không làm gì cả nhưng nó lại trôi qua cực kì nhanh. Gần đây, không biết làm sao, fan của Dụ Thần trên weibo tăng với tốc độ chóng mặt. Sau sự kiện tặng hoa sau giờ làm lần trước, weibo của cậu cũng giảm độ hot trong một thời gian dài. Rõ ràng dạo này không đăng gì nhưng lượng truy cập lại tăng vọt, tin nhắn riêng cũng nhiều lên trông thấy, còn có vài người nói đã từng gặp cậu trong công ti của Phó Chi Dữ, chạy tới gào thét a a a a a a a a, khen cậu đẹp trai quá. Vì quá tò mò, Dụ Thần ngồi lướt weibo một hồi lâu mới hiểu tại sao. Hóa ra vì câu “9 giờ tan làm, anh ấy gọi điện cho tui lúc 9 giờ 1 phút” được một tài khoản hot weibo có tích V sử dụng và đăng tải. Chủ tài khoản weibo này nói rằng, người này đang đắm chìm trong một CP trên weibo, chỉ có điều ít thính quá, không biết có ai cũng đẩy thuyền hai người này giống tôi không, cho xin ít đường đỡ nghiền. Bài đăng weibo này có rất nhiều bình luận, có hàng chục nghìn lượt chia sẻ. Dụ Thần thấy người này có tầm ảnh hưởng khá lớn, tiếp tục lướt xuống dưới. Hóa ra là một họa sĩ vẽ truyện tranh mạng. Dụ Thần nhìn xuống góc trái, thấy người này bấm theo dõi cậu. Lật tới lật lui một hồi, không ngờ Dụ Thần lại phát hiện ra siêu thoại(*) của mình và Phó Chi Dữ ở weibo của người khác. (*) Siêu thoại: Những bài viết trong một group nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, thu hút sự quan tâm của nhiều người ở trên weibo. Cậu và Phó Chi Dữ có cả siêu thoại cơ á? Tên là Phú Dụ(*). Nghe hết sức nhiều tiền. (*) 富裕 /fùyù/, phiên âm Hán Việt là phú dụ, nghĩa là giàu có, no đủ, dư dật. Phú 富 đồng âm với Phó 傅 trong họ của Phó Chi Dữ. Dụ 裕 đồng âm với Dụ 喻 trong họ của Dụ Thần. Dụ Thần không nghĩ nhiều, bấm theo dõi siêu thoại. Sau đó cậu tìm được trong siêu thoại, một loạt đồng nhân H văn, đồng nhân truyện tranh H và tranh cực kì nhiều H. Cái này… Bây giờ Dụ Thần hủy theo dõi còn kịp không? Chính chủ hạ phàm, liệu mọi người có ngại không làm tiếp không? Quả nhiên không bao lâu sau, bài đăng đầu tiên trong siêu thoại là: <> Cái này… Dụ Thần mới lướt được một lát, mới lưu được mấy bức tranh cậu thấy đẹp thì trợ lí vào bảo cậu đến giờ họp rồi. Bắt tay vào làm việc một cái, Dụ Thần lập tức quên bẵng luôn chuyện weibo. Đến khi lọt vào mắt cậu một lần nữa thì đã là buổi tối, cậu tan làm về nhà, vừa tắm rửa xong xuôi. Một người bạn làm nhiếp ảnh gia của cậu gửi tin nhắn đến. Bạn: <> (*)”Hot search” là một trong những công cụ đo mức độ quan tâm của cư dân mạng dành cho một nhân vật hay vấn đề nào đó. Càng nhiều người quan tâm, thảo luận cùng một chủ đề thì khả năng từ khóa đó lọt vào top tìm kiếm “hot search” càng cao. Dụ Thần: <> Bạn: <> Dụ Thần để khăn lau đầu lên đùi, bấm vào weibo, bấm vào hot search, lướt lướt xuống mãi mãi mãi mãi mãi mãi bên dưới, cuối cùng cũng thấy ở tít tận đáy là tên của mình #Dụ Thần theo dõi siêu thoại của mình với bạn trai#. Dụ Thần cười. Người bạn này lướt được cũng trùng hợp phết. Vừa nhìn là biết hot search này chỉ trong một thoáng mà thôi. Dụ Thần bấm vào chủ đề, thấy weibo mọi người đều là: <<Á á á á á á cục cưng cách xa cuộc sống của fan một chút! Bé không nên xem những thứ này!” <> <> <> <> … Dụ Thần đang hăng say đọc thì đột nhiên nghe thấy tiếng “ù ù” bên tai, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Chi Dữ đang sấy tóc cho cậu. Dụ Thần tiếp tục bấm vào siêu thoại. Cậu phát hiện ra mọi người trong siêu thoại càng ngày càng kích động. Mọi người vừa lo lắng sợ Dụ Thần nhìn thấy “lương thực” mà các đại thần cung cấp sẽ ngại, lại vừa chán ghét vì không đủ “lương thực”, nhanh chóng sản xuất thêm để Dụ Thần xem. Náo nhiệt vô cùng, hỗn loạn cực kì, hệt như tết đến xuân về vậy. “Em đang xem gì mà vui thế?” Phó Chi Dữ vừa sấy tóc cho Dụ Thần, vừa hỏi. Dụ Thần: “Xem siêu thoại.” Phó Chi Dữ: “Siêu thoại gì?” Dụ Thần ngẩng đầu nhìn Phó Chi Dữ: “Anh có biết chúng mình có một siêu thoại không?” Phó Chi Dữ lắc đầu: “Anh không biết.” Dụ Thần: “Là Phú Dụ. Anh có thể vào xem, có nhiều thứ hay ho lắm.” “Thế sao? Khi nào rảnh để anh xem.” Phó Chi Dữ xoa đầu Dụ Thần: “Đi ngủ thôi.” Dụ Thần bỏ điện thoại xuống: “Dạ.” Không biết có phải cách nói bảo Phó Chi Dữ “làm chính mình” có hiệu lực hay không, dạo này Phó Chi Dữ cực kì thích quản lí Dụ Thần, quản lí nghiêm khắc cả thời gian chơi điện thoại của Dụ Thần nữa. Đúng điển hình của việc tự mình đào hố chôn mình. Phó Chi Dữ ở trước mặt cậu trở nên vô cùng cương quyết, không dễ “thương lượng” như ngày xưa nữa, Dụ Thần có làm nũng như thế nào cũng không có tác dụng. Sau khi tắt đèn, Dụ Thần lăn vào trong lòng Phó Chi Dữ. Giọng cậu vừa mềm vừa ngọt, gọi: “Ông xã~~” Phó Chi Dữ: “Sao thế?” Dụ Thần: “Hôm nay em lướt weibo á, em thấy có nhiều người nhắn tin riêng với em cực, hỏi em có nhận đơn nữa không.” Phó Chi Dữ men theo ánh đèn mờ, cúi đầu nhìn Dụ Thần: “Em muốn đi?” Dụ Thần: “Vâng.” Phó Chi Dữ hỏi: “Em có rảnh không?” Dụ Thần: “Không ạ.” Phó Chi Dữ vỗ nhẹ vào đầu Dụ Thần: “Để sau đi, đợi khi nào em xử lí xong công việc đã.” Một lát sau, Dụ Thần lại gọi: “Anh ơi~~~” Phó Chi Dữ: “Đến giờ đi ngủ rồi.” Dụ Thần: “Thực ra chỉ cần dồn lịch lại một tí thôi là được. Có nhiều đơn ở trong thành phố lắm, chỉ cần nửa ngày thôi.” Phó Chi Dữ: “Không được. Thời gian nghỉ ngơi của em vốn đã ít rồi, làm thế thì quá mệt.” Dụ Thần: “Thực ra chụp ảnh cũng là nghỉ ngơi mà. Em chụp ảnh không mệt đâu.” Giọng Phó Chi Dữ vô cùng nhẹ nhàng: “Ngoan nào, để sau rồi nói, được không?” Dụ Thần: “Dạ được.” Lại một lúc sau: “Phó Chi Dữ~~” Lần này Phó Chi Dữ không để ý đến cậu nữa. Nhưng một giây sau, Phó Chi Dữ ôm cả người Dụ Thần vào lòng: “Nếu không ngủ được thì anh làm chuyện xấu đấy nhé.” Dụ Thần cười toe: “Em tên là ‘chuyện xấu’.” Nhưng Phó Chi Dữ không hề bắt đầu làm, anh tựa đầu vào vai Dụ Thần, cười khẽ. “Được rồi, ngủ sớm đi. Ngày mai em còn phải dậy sớm mà.” Dụ Thần: “Vâng ạ.” Nói là ngủ sớm nhưng Phó Chi Dữ không bỏ Dụ Thần ra, hôn chỗ này một tí, hôn chỗ nọ một cái. Chỗ nào hôn được thì anh đều hôn một lần, sau đó không làm gì nữa. Dụ Thần có thể làm gì chứ, đành phải ôm một đống tài liệu học tập không thể áp dụng được trong đầu, đi ngủ. Hôm sau, Dụ Thần phải dậy sớm thật. Cậu vốn đã gọi xe rồi, nhưng Phó Chi Dữ nhất quyết phải dậy cùng cậu. Mới 6 giờ thôi, Phó Chi Dữ đã đưa cậu ra trạm tàu cao tốc. Mặc dù trời đã sáng tỏ rồi, nhưng Dụ Thần vẫn cực kì buồn ngủ. “Quả nhiên ngủ sớm là quyết định đúng đắn.” Dụ Thần nói. Phó Chi Dữ cười: “Đến nơi thì báo với anh một tiếng nhé.” Dụ Thần xuống xe: “Vâng.” Trên tàu, Dụ Thần lại mở weibo ra. Sau đó cậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc với tốc độ tay của mọi người. Mới chỉ qua một buổi tối thôi mà trong siêu thoại đã có thêm rất nhiều tranh vẽ và truyện, thậm chí còn toàn thuộc thể loại suýt H, vô cùng thanh bình. Mọi người đăng kèm vô số dòng trạng thái chấm mút đủ kiểu, mà mỗi bài đăng đều thêm một câu: “Cục cưng Thần Thần mau nhìn má đi?” Cứ như thể đang thương lượng vậy. H là một chuyện, những gì mọi người viết và vẽ quả thực là rất tuyệt mà. Dụ Thần ở bên này đang chăm chú đọc, Phó Chi Dữ đột nhiên gửi tin nhắn đến. Ông xã Phó Chi Dữ của tôi: Dụ Thần cười rộ lên, cúi đầu gõ chữ: Ông xã Phó Chi Dữ của tôi: <> Dụ Thần: <> Ông xã Phó Chi Dữ của tôi: <> Dụ Thần: Dụ Thần: <> Ông xã Phó Chi Dữ của tôi: <> Ông xã Phó Chi Dữ của tôi: Dụ Thần: <> Dụ Thần: <
> Dạo này Phó Chi Dữ được chỉ dạy lên một tầm cao mới, lập tức hiểu ngay Dụ Thần muốn làm gì rồi. Ông xã Phó Chi Dữ của tôi: <> Ông xã Phó Chi Dữ của tôi: <> Ông xã Phó Chi Dữ của tôi: <
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]