Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Nếu nghe điện thoại của Phó Chi Dữ tiếp thì gối ôm của Dụ Thần sẽ bị cậu chọt thủng một lỗ đến nơi.
Hai người có câu được câu chăng, nói chuyện thêm mấy phút nữa, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng Dụ Thần.
Dụ Thần ngẩng đầu: "Vào đi ạ."
Là mẹ Dụ Thần. Trên tay bà cầm một đĩa đào đã gọt vỏ, cắt thành từng miếng đẹp mắt, thấy Dụ Thần đang nằm lăn trên giường, bà hỏi: "Con đang làm gì thế?"
Vừa hay lúc này Phó Chi Dữ ở đầu bên kia lên tiếng: "Mẹ em vào à?"
Dụ Thần trả lời: "Ừ."
Phó Chi Dữ: "Thế anh cúp máy nhé."
Dụ Thần: "Không cần đâu."
Mẹ Dụ Thần nghe con trai nói thế thì hiểu ngay, bà cười, hỏi nhỏ: "Đang gọi điện à?"
Dụ Thần gật đầu.
Mẹ Dụ: "Chủ tịch Phó à?"
Dụ Thần cười híp mắt, gật đầu như giã tỏi.
Mẹ Dụ Thần cười tủm tỉm: "Thế hai đứa cứ nói chuyện đi."
Dụ Thần bắn tim cho mẹ. Mẹ Dụ định đi thì quay lại xoa đầu cậu một cái rồi mới ra ngoài.
Dụ Thần nhích mông từng tý một về phía cái bàn, cầm dĩa lên, giải thích với Phó Chi Dữ: "Mẹ em đưa đào cho em."
Phó Chi Dữ: "Có ngon không?"
Dụ Thần: "Em vẫn chưa kịp cắn miếng nào, để em ăn giúp ăn nhá."
Phó Chi Dữ nghi hoặc: "Ăn giúp anh?"
Dụ Thần: "Anh có muốn ăn không?"
Phó Chi Dữ: "Muốn."
Dụ Thần nghếch cằm lên: "Thế thì em phải giúp anh còn gì."
Phó Chi Dữ cười: "Ừ."
Phó Chi Dữ nói xong lại thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-la-muon-yeu-duong/1177141/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.